BA SÀM

Cơ quan ngôn luận của THÔNG TẤN XÃ VỈA HÈ

2566. ĐẸP LÒNG KẺ XÂM LƯỢC NỖI ĐAU CỦA NHÂN DÂN, CỦA LỊCH SỬ VIỆT NAM

Posted by adminbasam trên 20/05/2014

PHẠM ĐÌNH TRỌNG

19-05-2014

H4

Ảnh: FB Thanh Nguyễn Công

Sáu giờ sáng chủ nhật, 18.5.2014, tôi đi xe máy chưa ra khỏi nhà hầm để xe thì ông Lâm Ngọc Thích, trung tá, trưởng công an xã Phước Kiển cùng năm sáu người nữa chặn xe tôi. Một ông giải thích bác không nên đi biểu tình bị lợi dụng. Tôi hỏi: Ông là ai? Tôi là hội nông dân. Tôi bảo, tôi không có việc gì liên quan đến hội nông dân. Ông Mặt trận Tổ quốc tiếp lời ông hội nông dân. Tôi bảo Trung Quốc đã xâm lược Việt Nam bằng việc đưa giàn khoan vào biển Việt Nam. Mặt trận Tổ quốc phải vận động người dân đi biểu tình ôn hòa chống Trung Quốc xâm lược chứ không phải là ngăn cản người dân biểu tình. Tôi nói có việc phải đi rồi nổ máy ra khỏi nhà xe. Tưởng đi sớm trước khi công an đến chặn cửa nhưng công an còn đến sớm hơn!

Đến gần dinh Độc lập, tôi dừng xe đợi đèn xanh ở ngã tư Trương Định – Nguyễn Thị Minh Khai thì phát hiện ngay cạnh xe tôi là xe anh thanh niên to đậm, mắt hiếng. Những lần có biểu tình chống Trung Quốc xâm lược trước đây anh này vẫn thường bám theo tôi. Đèn tín hiệu đã chuyển sang xanh, tôi không đi, anh ta cũng không đi. Tôi vừa cất tiếng định bảo lại vẫn là anh à nhưng âm đầu tiên của tôi vừa cất lên anh ta đã xuống xe đến sát tôi trừng mắt, vung tay: Muốn gì? Ông muốn gì? Tôi biết anh ta sẽ hành hung tôi để công an xô đến đưa tôi về đồn nên tôi lẳng lặng phóng xe đi. Còn sớm quá. Tôi vòng quanh mấy phố quan sát lực lượng biểu tình và lực lượng công an. Anh chàng mắt hiếng vẫn bám sát tôi. Tôi không nhận ra bóng dáng người biểu tình nhưng công an thì rải đầy đường.

Tôi phone cho anh Tô Lê Sơn rồi gửi xe máy, đến chỗ anh Sơn thì anh Sơn cũng có một nữ và một nam an ninh bám sát bên cạnh. Chúng tôi đang ngồi nói chuyện trên ghế trong vườn cây trước dinh Độc Lập chỗ gần đầu đường Alexandre de Rhodes thì anh thanh niên mắt hiếng lại đến gây sự định đánh anh Sơn. Chúng tôi đều phải im lặng để người muốn gây sự không thể gây sự được.

Nhìn quanh tôi nhận ra những người lảng vảng đầy công viên phần lớn đều có dáng vẻ an ninh. Tuyệt nhiên không thấy ai có dáng vẻ là người biểu tình. Tình hình này, biểu tình không thể tổ chức được rồi. Tôi định ngồi nán lại chút nữa rồi về. Có thêm anh Lê Anh Hùng và anh Nguyễn Bá Thuận đến góp chuyện. Anh Thuận vốn là nhà khoa học làm việc ở bộ Nghiên cứu và phát triển khoa học Đan Mạch đã nghỉ hưu, người thứ 35 trong số 54 trí thức ngày 9.5.2014 gửi thư cho chủ tịch thành phố đề nghị được biểu tình phản đối Trung Quốc đưa giàn khoan HD981 vào biển Việt Nam. Tôi bảo anh Thuận có bộ râu đẹp như bộ râu của nhà văn Nga Anton Chekhov. Thời đi học, tôi mê mệt nền văn học Nga và văn học Pháp nên tôi nhớ gương mặt từng nhà văn của hai nền văn học đó. Chúng tôi đang nói chuyện văn chương thì tôi thấy có rất nhiều bộ mặt an ninh dồn lại chỗ chúng tôi. Tôi đứng dậy đi dạo quanh ngắm những vòm lá rung rinh nắng, những dáng cổ thụ rất đẹp thì có hai cánh tay cứng như hai gọng kìm thép xốc hai nách tôi, một bàn tay to và dầy bịt chặt mồm tôi, lôi tôi đi trên con đường láng ciment trong vườn cây, lôi tôi xuống đường Lê Duẩn, đẩy vào chiếc xe du lịch năm chỗ ngồi đã mở cửa đợi sẵn. Một cách bắt cóc thô bạo, phi pháp nhưng quen thuộc của công an nhà nước cộng sản Việt Nam với những người dân có tiếng nói đòi tự do, dân chủ. Khi xuống xe ở điểm dừng cuối cùng tôi mới được biết chiếc xe mang biển trắng với hàng số 51A 535 20.

Hàng ghế trước là người lái xe và người có cung cách chỉ huy. Đó là người da ngăm đen. Tóc cứng, cắt ngắn chỉ trên dưới một centimet. Mặt ngắn. Trán ngắn. Cơ bắp chắc nịch trên vai, trên cánh tay. Hàng ghế sau là hai người tuổi khoảng trên dưới bốn mươi ngồi kẹp chặt hai bên sườn tôi. Tất cả đều mặc đồ dân sự. Người chỉ huy ngồi trên ra lệnh cho hai người phía sau: Kiểm tra điện thoại. Lập tức, từ hai phía, hai bàn tay thọc vào hai túi quần tôi lôi ra ở túi bên trái là điện thoại, túi bên phải là máy ảnh rồi mỗi người một máy, xục vào thẻ nhớ, xăm soi. Người chỉ huy lại lệnh cho lái xe dừng lại đầu đường Calmette rồi phone gọi người đi xe máy đến và lệnh cho tôi đưa chìa khóa xe máy và phiếu gửi xe của tôi cho người đó.

Khi ô tô chui vào đường hầm Thủ Thiêm, tôi chắc mẩm ô tô sẽ vòng sang Bình Thạnh đưa tôi về số 4 Phan Đăng Lưu, nơi đã từng giam giữ vợ chồng đại tá Phạm Quế Dương, Điếu Cày Nguyễn Văn Hải, Lê Công Định . . . và giam giữ tất cả những tiếng nói đòi tự do dân chủ bị bắt. Nhà giam số 4 Phan Đăng Lưu của bộ Công an. Như vậy những người bắt tôi là công an bộ. Tôi bỗng bần thần tiếc sẽ phải bỏ dở bao việc gấp gáp đang làm. Nhưng ô tô không rẽ trái sang Bình Thạnh mà cứ phăm phăm phóng thẳng trên con đường thênh thang mới mở hướng về quận Chín. Quẹo vào đường đi Cát Lái rồi lại quẹo tiếp vào đường qua cầu Phú Mỹ, quay về đường Nguyễn Văn Linh, quận 7. Tôi lại đinh ninh rằng từ đường Nguyễn Văn Linh, ô tô sẽ rẽ vào đường Nguyễn Hữu Thọ, đưa tôi về nhà, đọc lệnh bắt tôi mà họ đã mang theo.

Nhưng đến Phú Mỹ Hưng, ô tô lại vòng trái vào đường Nguyễn Lương Bằng, đi qua lối rẽ vào nhà Hoàng Hưng, băng sang đường Hoàng Quốc Việt, quẹo vào đường Huỳnh Tấn Phát. Tôi đang phân vân không biết ô tô sẽ đưa tôi đến đâu thì người chỉ huy quay lại đe nẹt: Tôi nói cho chú biết. Từ nay có người giám sát chú hai mươi bốn trên hai mươi bốn. Chú ra khỏi nhà là bị bắt! Đúng là tư duy công an, ngôn ngữ công an của nhà nước độc tài, muốn bắt ai thì bắt, như xã hội đen, không cần biết đến pháp luật, không cần biết đến quyền con người. Nhưng chính câu đe nẹt vô lối đó lại làm cho tôi yên tâm. Tôi còn được về nhà để họ giám sát tôi 24/24 tức là hôm nay tôi chưa phải “nhập kho”. Còn việc giám sát tôi cũng không phải là điều mới mẻ gì vì ông Tuấn suốt mấy năm nay đã làm rất sốt sắng, bền bỉ rồi. Tôi cũng nhận ra họ là công an thành phố chứ không phải công an bộ.

Người kèm bên trái tôi căng giọng mạt sát, trấn áp tôi. Với ngôn từ xấc xược anh ta bảo tôi gây rối, phá hoại. Tôi bảo anh ta: Khi tôi chịu bom đạn, sốt rét ở mặt trận miền Nam chiến đấu vì sự sống còn của nhà nước này thì anh chưa ra đời. Tôi không phải là tội phạm. Anh không được xấc xược như vậy. Biểu tình là quyền công dân chính đáng của người dân. Chính các anh mới là người gây rối. Người chỉ huy bảo tôi rằng chú đã từng là đảng viên, được nhà nước cưu mang mà còn chống phá nhà nước. Tôi nói: Tôi không phải là người vô tích sự để nhà nước phải cưu mang. Toàn bộ tuổi trẻ đẹp nhất của tôi đã ném vào cuộc chiến đấu cho sự tồn tại của nhà nước này. Nhà nước này phải cảm ơn tôi mà có cưu mang gì tôi đâu. Nhà nước lại đang đi theo hướng sai lầm và tôi thấy như bị phản bội nên phải lên tiếng.

Cũng trên đường Huỳnh Tấn Phát người chỉ huy phone cho ai đó hẹn mười giờ sẽ đến. Lúc đó là hơn tám giờ. Như vậy ô tô còn chạy gần hai giờ nữa. Giọng dịu lại, người chỉ huy bảo tôi: Hôm nay ra biển đổi gió, chú cháu vui vẻ với nhau. Chú cũng mới đi biển phải không? Tôi bảo: Hôm nay các anh hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, ngăn chặn được cuộc biểu tình chính đáng của chúng tôi thì các anh vui, chứ tôi làm sao vui được. Tên tôi thì các anh biết rồi. Xin lỗi, anh có thể cho tôi biết tên được không. Thấy sự ngần ngại của ông chỉ huy, tôi bảo: Anh không muốn cho biết tên thì thôi, không sao cả.

Qua phà Bình Khánh, ô tô hướng ra biển Cần Giờ, rẽ phải vào khu du lịch 30 Tháng tư, dừng lại trước Resort Cần Giờ. Năm 2002 mẹ mất, tôi rầu rĩ mãi, con trai tôi liền đưa cả nhà ra biển Cần Giờ và cũng đến đây. Lúc đó bãi biển còn hoang sơ, đường xá, nhà cửa còn ngổn ngang, tuềnh toàng. Phòng trọ gia đình tôi thuê trong ngôi nhà cũ, chật chội, kín mít như gian nhà kho, ngoài trời gió lồng lộng mà trong phòng nóng ngột ngạt. Bây giờ mấy ông an ninh dẫn tôi vào một nhà hàng đẹp giữa rừng dương cao vút và những bóng dừa hiền hòa. Nhưng vào trong nhà hàng liền có sự tách nhóm. Ông chỉ huy ngồi bàn riêng, có người ban quản lí Resort ra ngồi tiếp. Còn lại, hai người kèm tôi cùng lái xe và tôi ngồi ở bàn cách xa.

Bữa cơm được dọn ra ở hai bàn cách biệt đó. Ông chỉ huy đến chỗ tôi mời tôi ăn cơm. Tôi hỏi: Tôi được anh mời cơm tức là tôi là khách mời của anh phải không? Vâng, tôi mời. Với khách mời cần có lịch sự tối thiểu. Tôi đề nghị cần có hai điều lịch sự tối thiểu là. Một, các anh trả lại cho tôi điện thoại và máy ảnh các anh đã thọc tay vào túi tôi lấy. Ông chỉ huy liền bảo chưa được. Tôi nói tiếp. Hai, tôi cần được biết ai mời cơm tôi chứ. Đến bây giờ tôi vẫn không biết các anh là ai, xã hội đen hay công an. Vì cách các anh bắt tôi như xã hội đen bắt người. Ông chỉ huy đưa tay cho tôi bắt và nói: Tôi tên Tâm. Tôi bắt tay người xưng tên Tâm và nói: Cảm ơn lời mời của anh nhưng tôi không ăn uống gì để phản đối cách bắt người phi pháp của các anh. Tôi ra chiếc bàn trống ngồi quay lưng lại bàn mấy người ăn uống nhưng tôi cứ phải thấy nhân viên nhà hàng diễu ngang qua mặt tôi mang đặc sản biển đến tiếp cho bàn ông chỉ huy. Ăn xong ông chỉ huy được dẫn đi nghỉ. Ba người an ninh cùng tôi vạ vật trên mấy chiếc ghế nhà hàng qua buổi trưa nắng nóng.

Hơn hai giờ chiều. Tôi và hai người đi kèm ngồi đợi ra ô tô. Để kiểm tra tên ông chỉ huy là thật hay giả, tôi đột ngột hỏi: Anh Tâm ra chưa? Bị bất ngờ, người được hỏi chưa kịp nhớ ra cái màn tự giới thiệu “Tôi là Tâm” của ông chỉ huy nên ngẩn ra, hỏi lại tôi: Tâm nào? Tôi cười: Người chỉ huy các anh tự giới thiệu “Tôi là Tâm” đó. Vậy là anh đó không phải tên Tâm rồi. Ngồi trong ô tô trở lại thành phố, tôi bảo ông chỉ huy: Tôi biết tên anh không phải là Tâm. Ông chỉ huy phủ nhận điều tôi nói một cách yếu ớt. Tôi tiếp: Làm việc không đàng hoàng, đến cái tên cũng phải giấu giếm. Người kèm bên trái tôi, quát: Sao không đàng hoàng? Cách các anh bắt tôi phi pháp là không đàng hoàng.

Hai người kèm tôi, người bên trái luôn gây sự, sừng sộ, trấn áp tôi, người bên phải chỉ im lặng. Lần duy nhất anh ta lên tiếng là khi tôi bảo biểu tình là quyền công dân chính đáng của người dân, anh ta khẽ hỏi: Điều luật nào cho phép biểu tình. Nghe tôi nói: Điều 69 Hiến pháp 1992 và điều 25 Hiến pháp 2013 đều cho người dân được quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tiếp cận thông tin, hội họp, lập hội và biểu tình, anh ta lại im lặng. Ở chỗ nghỉ trưa, khi chỉ có tôi và anh ta, tôi nói: Các anh quá lạm quyền trong việc bắt người, phá biểu tình. Không còn biết đến pháp luật. Không còn biết đến quyền con người. Không còn biết rằng đất nước đang vô cùng nguy khốn. Anh ta cũng im lặng.

Trên đường trở về, con người công cụ hung hăng và xấc xược lại căng giọng mạt sát tôi: Bảy, tám mươi tuổi mà chạy xe trốn lui lủi không biết nhục. Văn hay chữ tốt chẳng làm được việc gì có ích, chỉ đi gây rối. Nhà văn cái gì loại đó. Tôi cũng lớn tiếng với anh ta: Tôi với các anh chỉ bất đồng chính kiến. Tôi không phải tội phạm. Anh không được xúc phạm tôi. Chỉ là con người công cụ, không có lí lẽ gì nên anh ta vẫn lặp đi lặp lại nhiều lần những điều vừa nói.

Thông tin cá nhân trong điện thoại cũng là bí mật riêng tư được pháp luật bảo đảm nhưng khi ô tô dừng đợi xuống phà Bình Khánh, con người công cụ đó lại mang điện thoại của tôi ra khởi động máy và nói: Xem đám bạn có nhắn tin gì không. Anh ta lại thản nhiên chăm chú đọc từng tin nhắn còn lưu trong thẻ nhớ. Bỗng điện thoại của tôi mà anh ta đang cầm đổ chuông. Anh ta đưa điện thoại lên tai và giục người gọi đến: Nói đi!

Đưa tôi về trước khối nhà tôi ở, anh ta mới trả lại tôi điện thoại và máy ảnh. Xe máy của tôi cũng đã có người đưa về hầm để xe dưới nhà tôi. Con người công cụ lại vằn mắt bảo tôi: Tôi nhắc lại. Ông ra khỏi nhà, tôi bắt! Nói với con người này là thừa, tôi chỉ trừng mắt nhìn thẳng vào mắt anh ta. Anh ta giận dữ dướn người muốn đánh tôi. Nhìn vẻ hung dữ, nhìn cái dướn người của sức mạnh bạo lực, tôi hiểu vì sao nhiều người dân bị đánh chết trong trụ sở công an đến thế. Những con người công cụ này chỉ được giáo dục và rèn luyện về bạo lực. Bạo lực được tuyệt đối hóa. Lòng trung thành cũng được thể hiện bằng bạo lực. Với họ, chỉ có một giá trị là đảng cộng sản của họ. Còn lại, tất cả những gì không phải đảng, trái với đảng đều là xấu xa, tội lỗi, chẳng ra gì, chẳng có giá trị gì, dù là mạng sống của người dân lương thiện!

Về đến nhà dù đói và mệt rã người, tôi cũng mở ngay máy vi tính vào các trang mạng xem tin tức cuộc biểu tình sáng nay. Cuộc biểu tình của những mưu đồ phá hoại đen tối thì được làm ngơ để diễn ra suốt hai ngày, đánh phá tan hoang nhiều doanh nghiệp ở Bình Dương, Đồng Nai, đánh sập lòng tin của nhà đầu tư với Việt Nam. Cuộc biểu tình ôn hòa trật tự của lòng yêu nước, của ý chí quyết bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ thiêng liêng của người dân Sài Gòn thì bị lực lượng công an đông đảo và hung hãn dẹp tan. Nhiều bạn trẻ vừa đến nơi tham dự biểu tình đã bị bắt, bị đánh trong đồn công an. Đọc tên các bạn trẻ bị bắt, bị đánh tôi lại nhớ đến những lời mạt sát tôi của người bắt tôi. Với những người có tuổi như tôi, họ đánh vào danh dự, vào nhân cách, họ sử dụng bạo lực tinh thần. Với những người trẻ, họ đánh vào thân xác, họ sử dụng bạo lực cơ bắp.

Cuộc biểu tình chính đáng là tiếng nói của khí phách, của lịch sử Việt Nam với quân xâm lược. Dẹp tan cuộc biểu tình đó đã làm đẹp lòng quân xâm lược và là nỗi đau của nhân dân, của lịch sử Việt Nam.

Nguồn: FB PHẠM ĐÌNH TRỌNG

25 bình luận to “2566. ĐẸP LÒNG KẺ XÂM LƯỢC NỖI ĐAU CỦA NHÂN DÂN, CỦA LỊCH SỬ VIỆT NAM”

  1. HoasonLy said

    Đảng đã phản bội lại dân tộc , đã hèn với giặc Tầu, ác với dân, đã “Nãnh đạo” và quản lý đất nước bằng bọn côn đồ vô lễ, vô học chỉ biết sống bằng cơ bắp như những thằng Tâm trong bài, đã làm tan hoang lòng dân, đã đẩy hàng triệu đồng bào của mình ra nước ngoài và bây giờ trươc họa xâm lăng của “đồng chí 16-4 chữ vàng ” thì nói như Bà Đầm xòe : có bú c cho nó được không? Rất may, chúng tôi đã tự nguyện rời đảng từ họ còn đang say sưa nhảy múa “Như có BH trong ngày vui đại thắng ” cơ ( cái này chắc chắn là “tiết tháo- liêm sỉ” hơn đ/c X rồi ). Trong xã hội này, những con người có liêm sỉ, có tiết tháo đâu còn chỗ đứng, đâu được tôn trọng nên chúng mới cho những loại lục lâm thảo khẩu vô liêm sỉ đi hành hạ xỉ nhục những trí thức như những NV nhà báo yêu nước như Ông PĐT! Vậy là chúng đã làm đẹp lòng lũ giặc muôn đời muôn kiếp của dân tộc VN rồi còn gì ? Buồn đau làm chi ông PĐT ơi …

  2. Hoa Cải said

    Nỗi đau lớn nhất đối với giới học thuật là bị Đảng & nhà nước XHCN cướp quyền tự do sáng tạo của họ.

  3. Ho Tập Chương said

    Hồ Chí Minh ,một gián điệp hoàn hảo(kỳ1)
    Huynh-tam.blogspot.fr/

  4. Hơi Gió said

    tôi chỉ thắc mắc một chuyện. Biểu tình của mấy bác nếu thật sự đúng cách thì tại sao các bác lại phải sợ CA? nếu cuộc biểu tình là chính đáng, là khí phách thì sao mấy bác không sẵn sàng đối mặt? bác không thấy dáng dấp người biểu tình, tức là bác tuyên truyền thất bại, còn CA trên đường là làm nhiệm vuj giữ gìn an ninh trật tự, đề phòng các bác biểu tình quá khích lên định xông vô ĐSQ TQ thịt ng ta hay gây bạo động thì còn biết đường mà ngăn cản kịp thời, chứ có phải CA đến trấn áp biểu tình đâu mà mấy bác xoắn thế, nghi kị đủ kiểu? nói chung, mấy bác chỉ là đám rùa rụt đầu mà thôi @@

    • D.N.L. said

      Bác không biết hay giả vờ không biết rằng đủ loại Công an,An ninh,Dân phòng và đủ thứ cánh tay của đảng
      như Mặt trận TQ.chẳng hạn đều ra sức ngăn chận người biều tình từ ngay chung quanh nhà ở của họ.khiến
      họ không thể đến được chổ hay điạ điểm tâp trung biểu tình.
      Nếu bác không biết thì bác đúng là người lơ lửng giữa không gian hay là trẻ con không biết gì hết.
      Nếu giả vờ không biết thì đúng nhất vì những gì bác thắc mắc đã tố cáo bác cố tình lừa bịp khi nói “tại sao
      các bác lại phải sợ CA,nếu cuộc biểu tình là chính đáng” ! Thật là lý lẽ “trời ơi đất hỡi” ! Các bác cho là biểu
      tình chính đáng nhưng nhà nước cho là không chính đáng nên mới có chuyện ngăn chận,ngay cả tìm cách
      gây sự để đánh người biểu tình hòng bắt giam các bác,ông “ngây thơ cụ” ơi ! Các bác sợ là sợ bị CA.chận
      bắt thì sẽ không biểu tình được,chứ sợ gì bọn “CA.chỉ biết còn đảng,còn mình” ?

      • Hơi Gió said

        haiz, thế bác cho tôi hỏi lần biểu tình đầu tiên bao nhiêu người đi vậy có vấn đề gì không? bác cho tôi hỏi lực lượng CA có bao nhiêu người, liệu có thể đi đến tất cả nhà dân để cản họ không? cứ theo lời bác nói đi, công an, an ninh ( cái này thì tôi thấy bác chém gió, vì còn lâu lực lượng an ninh mới ra mặt@@ ), dân phòng cộng đủ thứ kia ngăn chặn người biểu tình ở xung quanh nhà họ đi, thế bác cho hỏi cụ thể số lượng người đi biểu tình là bao nhiêu ạ mà Ca kiểm soát hết được? gây sự đánh người biểu tình thì bác diện kiến trường hợp nào rồi thì nói tôi biết để tôi đến phỏng vấn xem thế nào cái? nói thẳng, nếu dân muốn biểu tình thì chả cần mấy bác kia cũng biểu tình được (thực tế của lần biểu tình đầu tiên bác thấy đấy). Sợ CA chặn bắt thì chỉ trách mấy người kia định biểu tình không đúng trọng điểm mà thôi

        • D.N.L. said

          Bác đọc nhưng không hiểu gì cả,nên đành nói thêm lần cuối !
          Biểu tình đầu tiên là chính đáng theo ý đảng mà gs.Tuấn gọi là “biểu tình
          quóc doanh”,nên được phép còn biểu tình của dân thì không được phép
          của nhà nước CS.,dù vẫn là chính đáng.Bác có hiểu không ?
          Tất cả dân là 90 triệu người thì bất khả thi nhưng những người biểu tình
          có ý thức như bác PĐTrọng thì khoảng 100 người thì dư sức theo dõi,cả
          đặt người canh gác quanh nhà họ.Đừng mơ ngủ rồi cãi chầy cãi cối nhé !
          Hãy mở mắt mà nhìn vào thực tế đi,trước khi ngụy biện !

          • Hơi Gió said

            ờ vâng, yêu nước cỡ bác trọng thì chắc phải yêu lắm nên mới bị CA dòm ngó hở? không gây rối không gây gổ không có tư tưởng phản động thì rảnh đâu mà CA thèm nhòm vào? thêm nữa, bác cũng tài ha, biết được CA thông suốt việc có khoảng 100 người yêu nước cỡ bác trọng cơ, chắc bác cũng là 1 trong số những người yêu nước ấy nên mới biết rõ thế nhỉ? thế xin hỏi bác có bị họ theo dõi không, có bị họ hoạnh họe giống bác trọng không, hay bác nằm trong nhà bật máy lạnh quan sát sự tình thôi? Hỏi thêm một câu nữa thôi nhé, “những người có ý thức như bác PĐTrọng” nghĩa là sao? hcawrng nhẽ dân việt nam đi biểu tình là vô tri vô giác, bị dắt mũi, còn mấy bác là có tri giác? dân biểu tình chống TQ là vô ý thức, còn biểu tình đòi thả người trong tình cảnh mâu thuẫn giữa ta vs TQ hiện nay là có ý thức? Tóm lại, tôi chả rảnh mà đi ngụy biện cho ai cả. Đấy là tất cả những gì tôi nghĩ. vậy nên đừng có nói cái kiểu tôi cãi chày cãi chối, tôi mà cãi thì nó còn chối hơn nữa kia !!!

    • Khách said

      Bọn CA trong bài viết của bác Phạm Đình Trọng muốn làm đẹp lòng Tàu Khựa như thế nào thì lũ Lợn viên dư luận “Mèo con”, “Hơi gió”, “Hồ quang lợi”…cũng muốn y như thế. Lợn!

      • Hơi Gió said

        chú nói câu này chú còn lợn hơn tôi cơ @@ không cãi được nên xông ra chửi bới chứ gì =_= cái gì mà làm đẹp lòng tàu khựa? tôi thấy chú còn muốn đi liếm ass cho cái đám phản động chú đi theo kia. Rõ ê mặt, mình thì chắc gì đã bằng ai mà còn đòi chửi người khác? không biết phản biện thì nói trắng ra cho thiên hạ thông cảm cho, đằng này muốn liếm ass chúng nó mà còn không biết cách liếm @@ chửi bới bọn này ông chú nhận được cái shit gì hở? chửi cho sướng mồm thôi chứ gì, tính đổ cho tôi và những người cùng chính kiến tội liếm gót bợ đỡ tàu khựa chứ gì? cứ tự nhiên đi, miệng gần tai, ai chửi người đấy nghe, tôi nghe làm cái gì @@. Thứ lỗi chứ đấu võ mồm tôi không ngại đâu, chẳng qua đấu với hạng mồm thối như chú còn chưa đến lượt tôi phải đấu =-_=

  5. D.N.L. said

    Càng ngày đảng CsVN.càng lòi ra làm tay sai cho đảng đàn anh Tàu cộng hay nói nhẹ nhàng hơn như quan chức cao cấp
    từng làm trợ lý cho P.V.ĐỒNG lẫn HỒ C.M. là Trần Việt Phương “chưa có thời nào mà VN. mất cảnh giác và chịu lệ thuộc
    vào Trung Quốc như ‘triều đại’ này” ! Người Việt ở ngoài mới nhìn ra SỰ THẬT này,chứ người ở trong nước không dám nói
    là VN.đang mất nước,không phải TỪNG PHẦN như tướng Vĩnh nói mà là đang MẤT DẦN trọn bộ.
    Bọn Tàu cộng đang thực hiện chiến lược TẰM ĂN DÂU (tàm thực) vô cùng tinh vi và thâm hiểm,do đó những người dân ở
    trong nước chưa nhận ra,trừ một nhóm trí thức nhưng tiếc là họ còn ít ỏi và phân tán.
    Nhìn hình bác Trọng mà cảm thấy vừa thương cho ông vừa nhục nhã cho cái gọi là “thời đại HCM” nhưng có người vẫn
    u mê giuơng cao khẩu hiệu ca tụng đảng,bác lại càng thấy đất nước đang ở đường cùng vì sự cực kỳ U MÊ này !

  6. Võ Liêm said

    Nên để bài “VN 84 năm qua” thành một bài độc lập như các bài khác, còn phần còm thì để đăng ý kiến độc giả.

    Đọc bài này tôi tức lộn tuột thay cho bác Trọng. Nhà nước ta (CS) không thi hành luật pháp đối với dân mà lại đòi hỏi Trung quốc phải thi hành luật. Nhà nước có cái ngu hiện tại là hướng lòng căm tức của dân đối với bọn xâm lược thành căm tức nhà nước mình. Ngày càng mất lòng dân như vậy thì Đảng làm sao lãnh đạo được dân chống ngoại xâm.

    Bác Trọng nên gửi bài viết này cho các quan chức kể cả Bộ trưởng Bộ công an và gửi cho các báo, tuy biết rõ bào không đăng nhưng để họ làm tư liệu, như vậy là dân ta phải đấu tranh hòa bình với chính quyền của ta trước khi góp phần đấu tranh hòa bình đối với Trung quốc xâm lược.

    Chỉ có những người nông dân bị cướp ruộng là mong muốn cho bọn Tàu khiêu khích ở Biển Đông để Đảng ta lo đối ngoại mà không tổ chức cho quân đội và công an đi cướp ruộng đất của nông dân.

    Hiện nay Đảng ta vừa lo chống Trung quốc vừa lo chống dân, như vậy phải phân tán lực lượng, nhưng nhà nước chống dân kỹ càng và coi đó là nhiệm vụ chính, còn chống Tàu chỉ là hình thức thôi.

    Thế giới thì vui mừng nếu như CS Tàu tiêu diệt được CSVN, giống như nhà nước ta vui mừng thấy hai băng đảng xã hội đen thanh toán lẫn nhau, nhà nước đỡ mất công tiêu diệt. Nói cách khác thái độ của Đảng ta giống như ông chủ nhà bị cướp thì không để người trong nhà ra chống cướp mà lại kìm hãm người nhà để cướp nó vào cướp hết. Hoan hô Đảng ta “tài tình và sáng suốt” tuyệt vời. “Tài tình sáng suốt” đến thế là cùng.

    Trong mấy ngày gần đây có nhiều ngày kỷ niệm thì đài báo toàn tự sướng với chuyện quá khứ mà sao nhãng chuyện hiện tại và tương lai. Điều này cũng do Đảng ta “tài tình sáng suốt” chỉ đạo. Nguy cơ mất nước thì không lo, chỉ ngồi tự sướng với quá khứ. Sao Đảng ngủ lâu thế?

    Có điều này tôi muốn nói với Nhà Văn (tôi cố tình viết hoa để tỏ lòng tôn kính những người càm bút) Phạm Đình Trọng và các nhà văn và nhà báo là tôi thấy các vị đối đáp với bọn công an rất hay, thế nhưng sao các vị không có bài viết giác ngộ cho họ lòng yêu nước và nhận thức lại về Đảng để họ tỉnh ngộ mà đi cùng nhân dân trong cuộc đấu tranh giữ gìn đất nước. Phải dùng ngòi bút tác động vào tình cảm của họ (trước kia Nguyễn Trãi gọi là “công tâm’). Trong đội ngũ công an thì cũng đã có một số người nhận thức ra và chuyển hướng theo chiều gió tiến bộ như bà Tạ Phong Tần, ông Trương Duy Nhất, ngay chủ trang này trước kia cũng là thiếu ta công an. Phải tím xem nguyên nhân gì mà những vị đáng kính này chuyển hướng để giáo dục những công an khác còn u mê với thuyết “còn đảng còn mình”.

  7. ongvove said

    “Với họ, chỉ có một giá trị là đảng cộng sản của họ. Còn lại, tất cả những gì không phải đảng, trái với đảng đều là xấu xa, tội lỗi, chẳng ra gì, chẳng có giá trị gì, dù là mạng sống của người dân lương thiện!”
    ……….
    Với nhận xét trên, bác Trọng vẫn có con mắt rất nhân văn và lòng tin vào phẩm chất nào đó của con người côn an. Iem là iem nghi ngờ điều đó! Chẳng phải người ta vẫn nói côn an là lực lượng còn đảng còn tiền đó sao? Nếu giả sử vì đảng của họ, họ phải hoạt động đối mặt với đàn áp bắt bớ, tiền và quyền lợi rất ít hoặc hầu như không có gì, như thời các bác còn là lính thời chiến. Hoặc giả sử đảng cs không còn nắm quyền nữa, vào đảng không còn có cơ hội lên chức nắm quyền, kiếm nhiều tiền thì lúc đó, họ sẽ là những người bái bai đảng cs đầu tiên đấy bác ạ. Lý tưởng con khỉ mẹ gì, giá trị con khỉ con gì? Nếu là iem, iem sẽ viết là: Với họ, chỉ có một giá trị là quyền+tiền của họ. Iem thay chữ đảng cộng sản = quyền+tiền he, he…

  8. nếu biểu tình chống giặc ngoại xâm mà đi biểu tình tay không mà bị cấm là cấm phạm pháp, thằng nào ra lệnh cấm là thằng đó phải đem xử tử hình. said

    • SỰ THẬT VN 84NĂM QUA(Phần 1) •
    HÃY KHÁCH QUAN VỀ LỊCH SỬ 84 NĂM QUA:
    Ban đầu với mong muốn độc lập tự chủ cho dân tộc và xóa bỏ bất công xã hội,những lãnh tụ tiền bối của đảng CSVN với trình độ nhận thức non nớt, nông cạn, mơ hồ đã ăn phải bả đảng CS Liên Xô và quốc tế CS- bằng việc tuyên truyền “CNXH” đã giác ngộ? ( thực chất là lừa bịp) được người dân VN theo đảng cs, để sẵn sàng chết, và nhiều thế hệ có thể tính đến hàng chục triệu người dân VN từ các phía đã chết vì “sự nghiệp” ấy (khoa học!-nhưng thực tế là viễn tưởng đến mức ảo tưởng – chính Albert Einstein, nhà khoa học vĩ đại của nhân loại từng nhận định là CNCS đưa ra những ý tưởng tốt đẹp, nhưng tôi không tin những gì mà những người CS có thể sẽ đưa được loài người đến được đích ấy-vì nó thực sự không có cơ sở khoa học và thực tiễn).
    Kết quả của việc lừa bịp của đảng về “giải phóng dân tộc” đã đánh trúng vào khát vọng sẵn có của người dân VN về độc lập tự do, về xóa bỏ bất công, nên đã có cuộc CMT8/1945, mà CS VN lấy danh nghĩa phe đồng minh, huy động được dân chúng, lợi dụng cơ hội sụp đổ của phát xít mà giành được “độc lập”. Sau đó, dân VN cũng vì khát khao độc lập và lại được đảng cs tuyên truyền về “giải phóng giai cấp”(xóa bỏ bất công-để có công bằng xã hội?) mà người dân hăng hái theo đảng đánh Pháp, rồi nghe phe CS phỉnh nịnh, xúi dại, cấp vũ khí cho để trở thành người tiên phong (tay sai?) ngăn chặn CNTB cho Liên xô, Tàu có điều kiện hưởng thái bình (toạ sơn quan hổ đấu) và VN trở nên”tiền đồn” của… ở ĐNÁ”, “anh hùng” trong việc đuổi Mỹ, lật “Nguỵ” (?) là như thế. Trong khi đó, các nước khác thì không cần phải trả giá đến mấy triệu sinh mạng mà họ vẫn có được độc lập thống nhất không những vậy mà lại có thêm giàu mạnh, ấm no, tự do, dân chủ thực sự. Thế nhưng bộ máy tuyên truyền của CSVN vẫn cứ tự vỗ ngực ca ngợi và tự hào, và do nhiễm độc nhồi sọ mà nhiều người đến nay vẫn ngộ nhận như vậy.
    Sau khi đã nắm được toàn bộ quyền lực, đảng tiếp tục lãnh đạo xây dựng cái “thiên đường” “XHCN” ở ngay dưới hạ giới – VN:
    Vì đã từng chứng kiến cảnh điêu linh của cải cách ruộng đất những năm 50 TK20
    (làm hàng chục vạn người dân (kể cả những người từng có công lớn với chế độ cs)
    bị chết oan, tài sản bị trưng thu, gia đình ly tán, con đấu tố cha, vợ đấu tố
    chồng…), và ít nhiều được sống tự do, dân chủ, và sung túc trong thời kỳ “tư
    bản thực dân Pháp”, nên khi có hiệp định Giơ-ne-vơ, nhiều người, trong đó có
    những người công giáo- sợ chủ nghĩa vô thần-cộng sản, những người làm việc cho
    chế độ cũ, đã di tản vào Nam mong tiếp tục cuộc sống tự do (cuộc di cư này có
    tổ chức và không có những rủi ro lớn cho người di cư).
    Sau đó, xảy ra việc hai bên tố cáo nhau vi phạm Hiệp định đình chiến Giơ-ne-vơ và thực tế phía “cách mạng” đã cài nhiều đảng viên, và cả lực lượng vũ trang,
    bán vũ trang, ở lại Miền Nam để tiếp tục lãnh đạo quần chúng với mục đích “thống
    nhất đất nước” bằng đấu tranh chính trị và bạo lực cách mạng – một phần vì
    vậy mà việc tổng tuyển cử đã không thể thực hiện được trong cả nước. Chính
    quyền thân tư bản ở miền Nam tổng tuyển cử riêng, truy lùng những người cộng
    sản cài cắm ở lại “bất hợp pháp?”- đây là vấn đề mà “ta” vẫn gọi là “Diệm ra
    luật 10/59, lê máy chém khắp Miền Nam, tố cộng, diệt cộng…” đây.
    Được Liên Xô, Trung quốc “cổ vũ” (xúi bẩy, xui dại?) và cấp vũ khí (là chủ yếu), đảng ta tiếp tục lãnh đạo dân ta vượt Trường Sơn vào “giải phóng” Miền Nam, “giành hết thắng lợi này, đến thắng lợi khác”, đánh cho “Mỹ cút” 1973, “Nguỵ nhào” 1975. Mà những ngày cuối của cuộc chiến thì dù đã và đang được “giải phóng”, số người dân “ngoan cố” vẫn cứ chạy theo “bám đít” Mỹ “Nguỵ” chứ không muốn ở với chế độ mới với “thiên đường” XHCN”.
    Ở miền Bắc, đảng lãnh đạo dân làm cách mạng XHCN bằng “cải tạo quan hệ SX”,
    với phong trào “hợp tác hoá”, “quốc hữu hoá tư bản tư doanh”, cái thiên đường
    “XHCN” ở Miền Bắc hình thành là các hợp tác xã mà 2 chục năm sau, khi “giải
    phóng” miền Nam – thì dân miền Nam mới ngớ ra là “cái thiên đường CNXH” hoá ra
    là rất ư đói rách: nông dân thì suýt chết đói nếu không “nới trói” kịp theo Đại hội 6.
    Để “ổn định xã hội”: sau giải phóng, đảng bắt mấy chục vạn kẻ thất trận đi tập
    trung cải tạo dài hạn (thực chất là tù đày) – vì sợ họ không chịu khuất phục?
    Đảng tập trung người nhà của “chế độ bại trận” đi xây dựng kinh tế mới; bỏ mặc
    họ thiếu thốn đói rách.
    Đảng xóa “tàn dư” “văn hóa lạc hậu” bằng thủ tiêu các “văn hóa phẩm” dưới chế
    độ cũ, tịch thu các tác phẩm, kiểm điểm (thậm chí bắt đi cải tạo, xử tù “phản
    động”, “phản tuyên truyền”) các nhà văn nhà báo viết những gì không ủng hộ quan
    điểm của đảng, khác quan điểm của đảng, hay chỉ là nói lên tiếng nói tự do của
    người dân, hay tác phẩm không có tính đảng… làm Hàng chục văn nghệ sĩ, trí
    thức, giáo sư đại học, nhà báo… như nhóm “Nhân văn Giai phẩm” ở miền Bắc sau
    1954 bị bỏ tù nhiều năm mà không hề xét xử công khai, như Lê Đạt, Hoàng Cầm, Trần Dần, Tử Phác, Đặng Đình Hưng, Trần Đức Thảo… Nhiều người bị trấn áp, truy bức đến lâm bệnh và chết trong uất hận, như Phan Khôi, Đoàn Phú Tứ, Nguyễn Bính… Hàng ngàn người có cảm tình với “Nhân Văn – Giai Phẩm” bị mất việc, bị xét hỏi, bị ghi lý lịch, gia đình bị trù dập… Thảm kịch đó kéo dài suốt trên 30 năm qua ở miền Bắc xã hội chủ nghĩa. Cả một lớp trí thức, văn nghệ sĩ tài ba, uyên bác bị vùi dập oan uổng! Cả một thời gian gần một phần ba thế kỷ, nền văn học, nghệ thuật và giáo dục của đất nước bị thui chột! mà những nạn nhân tiêu biểu của phong trào này là các ông Nguyễn Hữu Đang-người tổ chức lễ độc lập 2/9/45 tại Ba Đình, GS Phan Khôi, Nguyễn Mạnh Tường, các Giáo sư Cao Xuân Huy; Nhà văn Nguyễn
    Tuân; Nhạc sỹ Văn Cao; Họa sĩ Bùi Xuân Phái, Nhà triết học Trần Đức Thảo; Giáo sư Đào Duy Anh; Nhạc sỹ Nguyễn Văn Tý; Nhà thơ Nguyễn Bính;Nhà thơ Quang Dũng; Lê Đạt, Trần Dần, Phùng Quán, Yến Lan, Hoàng Cầm….
    Sau này, đến 1975 đảng tiếp tục áp dụng kiểu đàn áp giới trí thức văn nghệ sỹ Miền Nam theo kiểu cũng như với Nhân văn Giai phẩm: các trí thức, văn nghệ sỹ ở miền Nam sau 1975 cũng bị đàn áp, o ép, đày đọa, chết oan.
    Ngay trong hàng ngũ lãnh đạo của đảng và nhà nước thì người cầm quyền cũng
    không từ những thủ đoạn và hành động độc ác nào để độc taì áp đặt về tư tưởng,
    quan điểm. Họ tàn nhẫn đối với cả ngay chính đồng chí của mình: Trong đảng từ
    những năm 60 của thế kỷ 20 cũng đã xuất hiện những người tiến bộ, muốn xây dựng
    đảng thành một đảng vì dân tộc, muôn thoát ly ảnh hưởng nguy hại làm tay sai
    cho cs quốc tế chống lại nhân dân, phản bội lại tổ quốc, không muốn theo đuổi
    chính sách gây chiến biến người dân thành kẻ bắn giết bất lương, nồi da xáo
    thịt, muốn thực hiện tự do dân chủ thực sự, muốn đảng phải phục vụ dân tộc
    …những người này cũng bị đảng tìm cách cầm tù, hãm hại bằng các tội danh”xét
    lại chống đảng”, “chống nhà nước” mà những người đó như: Hoàng Minh ChínhViện
    trưởng Viện Triết học Mác-Lênin; Vũ Đình Huỳnh-thư ký chủ tịch Hồ chí Minh, đại
    tá Lê Trọng Nghĩa Cục trưởng Cục 2 (Cục Tình báo quân đội); Đại tá Lê Minh
    Nghĩa Chánh Văn phòng Bộ Quốc phòng; Đại tá Đỗ Đức Kiên Cục trưởng Cục Tác
    chiến; Hoàng Thế Dũng Tổng Biên tập báo Quân đội Nhân dân; Nguyễn Kiến Giang
    phó giám đốc nhà xuất bản Sự thật, nguyên tỉnh Ủy viên tỉnh Ủy Quảng Bình; Minh
    Tranh giám đốc nhà xuất bản Sự thật; Trần Minh Việt phó bí thư thành ủy Hà Nội
    kiêm Phó chủ tịch Ủy ban Hành chính thành phố Hà Nội; Phạm Hữu ViếtTổng thư kí
    toà báo Quân Đội Nhân Dân; nhà báo Vũ Thư Hiên…Ngoại trưởng Ung Văn Khiêm,
    thứ trưởng bộ văn hóa Lê Liêm(xứ uỷ viên Bắc Kỳ cũ), thiếu tướng Đặng Kim Giang(Theo Vũ Thư Hiên, ông này cũng bị bắt giam ở Hoả lò); thứ trưởng bộ quốc phòng trung tướng Nguyễn Văn Vịnh, phó chủ nhiệm Ủy ban Khoa học nhà nước Bùi Công Trừng,nguyên Chánh Văn phòng, Vụ trưởng Vụ tổng hợp Bộ Nội vụ Lê Hồng Hà,…
    Những nhân vật xin tị nạn tại Liên Xô: có khoảng 40 người lúc đó đang đi học
    hay đi công tác ở Liên Xô đã xin ở lại như Phó chủ tịch Ủy ban Hành chính Hà
    Nội Nguyễn Minh Cần; Chính uỷ sư đoàn 308, Phó chính uỷ Quân khu khu III đại tá
    Lê Vinh Quốc; nguyên Tổng biên tập Báo Quân đội Nhân dân thượng tá Ðỗ Văn Doãn. (tất cả bị xử lý đợt đó có đến hơn 300 người)
    Sau này còn nhiều nhân vật nổi tiếng có tâm, có tầm muốn “đổi mới”, dân chủ,
    cũng bị bức hại: từ những người như Kim Ngọc(bí thư tỉnh ủy Vĩnh-Phú), ủy viên
    bộ chính trị thường trực ban bí thư Trần Xuân Bách; trung tướng phó tư lệnh quân giải phóng MN phó chủ tịch quốc hội Trần Độ; phó chủ tịch tổng Công đoàn VN- chủ tịch mặt trận TQVN thành phố HCM Nguyễn Hộ, bộ trưởng y tế chính phủ Cách mạng lâm thời CHMNVN-BS Dương Quỳnh Hoa, Phó Chủ tịch Uỷ ban Nhân dân Thành phố Đà Lạt kiêm Thành ủy viên Huỳnh Nhật Hải, Phó Giám đốc Trường Đảng tỉnh Lâm Đồng kiêm Tỉnh ủy viên dự khuyết Huỳnh Nhật Tấn ….. Đến các nhân sỹ, trí thức nổi tiếng như Hà Sĩ Phu (viết bài Dắt Tay Nhau Đi Dưới Những Tấm Biển Chỉ Đường Của Trí Tuệ). Hoàng Hoàng Minh Chính (viết Góp Ý kiến Về Dự Thảo Cương lĩnh), Phan Đình Diệu “Kiến Nghị Về Một Chương trình Cấp Bách Nhằm Khắc Phục Khủng Hoảng Và Tạo Điều kiện Lành Mạnh Cho Sự Phát triển Đất Nước”;. Trần Quốc Vượng (viết Nỗi Ám Ảnh Của Quá Khứ). Nữ nhà văn Dương Thu Hương dự đoán “nếu Đảng không cải cách sẽ có một cuộc lưu huyết”.
    Còn Bùi Tín, cựu phó tổng biên tập báo Nhân Dân từng là phóng viên chiến trường có mặt tại dinh độc lập ngày 30/4(con cụ Bùi Bằng Đoàn- phó chủ tich quốc hội VNDCCH) sau khi trốn sang Pháp, đã gửi “Bản Kiến nghị của một công dân” và kêu gọi “xây dựng một chế độ dân chủ thực sự có tính chất nhân dân” cũng bị đảng tuyên là phản động;…
    Gần đây nhất (2/2014): ông Đặng Xương Hùng, đang là đại sứ VN tại Thụy Sỹ, từng là một cán bộ cấp vụ của Bộ Ngoại Giao, đã tuyên bố bỏ đảng cs và sau đó xin tị nạn chính trị…..
    Đã bao giờ các vị tự hỏi: tại sao rất nhiều người từng hết mình theo đảng nhưng sau một thời gian theo đảng, cống hiến hết mình, họ lại bỏ cả quyền lực, địa vị, bổng lộc đang có để ra đảng?:
    Nguyễn Hữu Đang (từng là cánh tay phải của Hồ Chí Minh, vào VNthanh niên CM đồng chí hội từ 1929, người tổ chức buổi lễ độc lập 2/9/45 tại quảng trường Ba Đình); Trung tướng Trần Độ (phó CT quốc hội, phó chính ủy quân giải phóng MN), BS Duơng Quỳnh Hoa(bộ trưởng y tế chính phủ CMLTCHMNVN), Nguyễn Hộ (phó chủ tịch tổng công đoàn, chủ tịch mặt trận TPHCM), TS Võ Nhân Trí, KS Truơng Như Tãng, TS Nguyễn Thanh Giang, Đại tá Phạm Đình Trọng, Đại tá BS Phạm Quế Duơng,Tỉnh uỷ Huynh Nhật Hải, Huỳnh Nhật Tấn, Nữ nghê sĩ Kim Chi, Nguyễn Thị Hài…. gần đây như ks Nguyễn Chí Đức, LS Lê Hiếu Đằng, TS Phạm Chí Dũng, BS Nguyễn Đắc Diên…..
    Đảng ngăn cản tự do tôn giáo, tín ngưỡng: phá bỏ nhiều đình chùa, nhà thờ, đền miếu sau 1954, ngăn cản (thậm chí lấy cớ để bắt bớ, đàn áp một số tín đồ) dằn mặt người dân theo đạo, hành đạo – sợ không quản lý được tư tưởng của họ, sợ họ bị tôn giáo “lợi dụng”. Sau 1975, thậm chí đảng còn “quốc doanh” hóa tôn giáo (Phật giáo VN chẳng hạn).
    Từ khi giành được quyền lãnh đạo cả nước, đảng với cái nền tảng “sở hữu toàn
    dân” đã tiến hành “cải tạo quan hệ SX” bằng việc “đánh Tư sản””cải tạo công
    thương”, “hợp tác hóa” mà kết quả là thủ tiêu sản xuất hàng hoá theo phương
    thức Tư bản, thủ tiêu cạnh tranh dẫn đến làm suy sụp nền kinh tế công thương
    nghiệp, cả xã hội thiếu hàng tiêu dùng đến cái kim sợi chỉ cũng đem ra phân
    phối. Nhiều nhà tư bản có tầm, có tâm bị tịch thu tài sản, tù đày, chết oan,
    một số trốn chạy ra nước ngoài không chính thức, một số nộp tiền cho các nhà
    chức trách “lót tay” để được đi cùng với phong trào vượt biên.
    Chính vì thấy rõ được “cái ưu việt, tốt đẹp” của chế độ “ta”, mà trong những
    năm 75-90, hàng triệu người dân miền Nam+một phần không nhỏ dân miền Bắc đã “bỏ phiếu bằng chân” bằng cuộc vượt biển lớn nhất trong lịch sử loài người: hàng
    triệu người bất chấp nguy hiểm rủi ro, hải tặc, sóng bão, cá mập, đói khát, thậm chí trong túi không có tiền bạc vẫn đóng bè để tìm đường đến với tự do-từ đây, từ điển ngôn ngữ thế giới có thêm từ vựng mới“Thuyền nhân”. Tại sao họ từ bỏ “thiên đường XHCN” tốt đẹp để ra đi nhỉ? Mà đa phần họ có làm gì cho chế độ cũ đâu? Họ có “chạy trốn” vì phạm tội gì đâu? Và khi đi có ai muốn quay về không? Tại sao người ta cứ bảo “nếu được đi thì đến cây trụ điện nó cũng đi”?…
    Cho đến nay, vẫn chưa hết hiện tượng “bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi” đó (dù
    không còn quy chế nhập cư cho người “tỵ nạn”, nhưng 8 tháng đầu năm 2013 vẫn
    còn có đến hơn 700 người Việt vượt biển tới Úc, 50 người tới Đài Loan …là sao?).
    Ngoài ra, do lo sợ “con ngựa thành Tơ-roa” mà chính sách cực đoan “bài Hoa”
    cũng tạo ra những xáo trộn lớn trong những năm77-80 tạo cớ cho kẻ thù phương
    Bắc “dạy cho VN một bài học”.
    Sau khi xảy ra cuộc xâm lược “đòi đất” của Polpot ở biên giới Tây Nam được sự
    hậu thuẫn của quan thầy của chúng là Trung quốc bị VN phản công đánh bại, Tiếp sau đó ở biên giới phía Bắc Trung Quốc đã đem 60 vạn quân xâm lược cướp phá giết chóc tại tỉnh biên giới phía Bắc.
    Trong mấy cuộc chiến tranh đã qua do đảng lãnh đạo, nếu nói đánh giá khách quan và công bằng, thì chỉ có cuộc chiến tranh bảo vệ biên giới 1979 mới thực sự là “công lao” có ý nghĩa nhất của đảng, vì đây mới thực sự là cuộc chiến tranh để giữ độc lập, chủ quyền cho tổ quốc (để giữ lấy đất nước cho đảng cầm quyền?) – nhưng điều này, ngày nay “đảng ta” sợ Trung Quốc đến mức không những chẳng dám tự hào (mà khiếp nhược Trung Quốc đến nỗi cấm cả dân kỷ niệm ngày đánh thắng Trung Quốc xâm lược, tạo điều kiện cho Trung Quốc lập rất nhiều ”nghĩa trang liệt sỹ Trung Quốc” (chết do xâm lược mà được dựng nghĩa trang liệt sỹ ngay trên đất VN-có lẽ nay mai Gò Đống Đa cũng được xây nghĩa trang liệt sỹ Trung Quốc chăng?) – nhất là sau hội nghị Thành Đô đến nay (là hội nghị đầu hàng, bán nước của những người lãnh đạo đảng), họ tôn vinh 16 chữ vàng và 4 tốt, mặc cho TQ cướp biển đảo, lấn đất liền, bắt ngư dân, khoan dầu goài biển của VN (làm trò mua tàu ngầm, sắm máy bay SU30, tên lửa S300 để lấy lòng dân hay để gửi phần trăm vào đó? Vũ khí không xác định rõ kẻ thù thì vũ khi đánh ai, ai dám ra lệnh đánh, ai đánh?).
    Tới những năm 1989-1992, lo sợ phong trào đòi dân chủ như Đông Âu và Liên Xô
    làm sụp đổ mình, lãnh đạo đảng “ta” không những không nhận ra quy luật khách
    quan về sự sụp đổ không thể tránh khỏi được của cái gọi là ”lý tưởng CS” và chế
    độ “CNXH” hoang đường, mà còn bảo thủ khi ông Nguyễn Văn Linh sang Đông Âu với để nghị “cứu CNXH” (chỉ sau đó một tháng thì toàn bộ khối Đông Âu và Liên Xô
    sụp đổ).
    Thất bại với việc cầu và “cứu” CNXH ở Liên xô và Đông âu, đảng ta lúng túng (hết chỗ dựa về hệ tư tưởng?) và, thay vì quay về với quy luật khách quan là lấy chủ nghĩa dân tộc làm trọng như các quốc gia khác trên thế giới, thì lại tiếp tục tôn thờ “ý thức hệ” lỗi thời, mà ngả hẳn vào lòng CS Trung quốc để tiếp tục con đường “XHCN?” (giả cầy). Bắt đầu từ 9/1990, sau khi những người đứng đầu đảng và nhà nước VN sang Thành Đô (TQ) để “dàn hòa” với “đảng anh em” nhằm “cứu CNXH” (thực chất đây chính là sự đầu hàng nhục nhã đối với kẻ thù của dân tộc cốt chỉ để lấy chỗ dựa tồn tại cho cái “ý thức hệ” cộng sản – đảng CS) mà để có chỗ dựa này cho đảng CSVN, thì ngay sau đó VN đã phải chịu “những điều kiện tiên quyết” (rất đau đớn về biên giới và lãnh thổ…) để đổi lấy việc”bình thường hóa quan hệ “ giữa hai nước – thực chất là bảo kê cho sự tồn tại của đảng CSVN nhờ vào CS Trung Quốc). Đây là quyết định mù quáng và nguy hiểm nhất mà hệ lụy của nó thì ngày càng rất rõ ràng.
    Quay về nước, để ngăn ngừa đối lập, ngăn tự do dân chủ “quá trớn”, đảng chính
    thức giải tán 2 đảng Xã hội và Dân chủ, mặc dù trước đó chỉ là 2 đảng hình
    thức, do đảng quản lý và tự đưa thẳng vào Điều 4 Hiến pháp cái điều rất mất dân
    chủ và trơ tráo là: chỉ riêng có và duy nhất đảng CS mới được quyền và vĩnh
    viễn cầm quyền lãnh đạo nhân dân (bất luận đảng xấu tốt ra sao?).
    Cùng với chế độ công hữu, quy định quản lý đất đai là của “toàn dân”, của chung
    hoá ra là chẳng của riêng ai, và vì thế người dân đã không làm chủ thực sự mà
    quyền định đoạt thuộc về nhà nước, trong khi nhà nước là của đảng, mà đảng thì
    trao toàn quyền cho người trực tiếp cầm quyền, sinh ra tệ cha chung không ai
    khóc, người có quyền chức tha hồ mặc sức tham ô.
    Chính 2 cái “tử huyệt” đó, 2 cái nền tảng đó của CNXH mà đảng có được quyền lực
    tối đa, quyền lợi tối đa và chính những người có quyền lực đã ”tự diễn biến” do
    cán bộ cầm quyền của đảng đã không thắng được chính mình, thoái hoá biến chất
    về đạo đức và lối sống rất nhanh (nhất là từ khi “đổi mới” theo “kinh tế thị
    trường, định hướng XHCN”), biến đảng từ một đảng cách mạng thành một đảng hoạt động chỉ vì quyền lợi của một thiểu số người cầm quyền, “nhóm lợi ích” và lũ mafia
    thao túng mọi đường lối chính sách của đảng và nhà nước.
    Khi đã nắm được toàn bộ quyền lực, các cán bộ có quyền chức từ bắt đầu tư lợi, từ thu vén cá nhân làm giàu, đến tham ô vơ vét, từ sống xa dần cuộc sống người dân đến cuộc sống xa hoa, truỵ lạc, sa đoạ về phẩn chất đạo đức và lối sống người cách mạng. Cứ vậy quá trình diễn biến ”Tham-Sân-Si” làm biến chất người cầm quyền trong đảng, những người này, nhân danh đảng đã dần biến đảng từ một đảng cách mạng, thành một đảng phản động, đi ngược lại lợi ích của dân, thậm chí chống lại nhân dân, mà họ lại đổ cho “thế lực thù địch” đã dùng ”diễn biến hòa bình” biến cán bộ của họ thành ”tự diễn biến…”
    Thực chất THAM NHŨNG LÀ BẢN CHẤT CỦA MỌI CHẾ ĐỘ ĐỘC TÀI ĐỘC ĐẢNG TOÀN TRỊ, NÓ LÀ MỤC ĐÍCH TỒN TẠI, LÀ THUỘC TÍNH BẤT BIẾN CỦA MỌI CHẾ ĐỘ ĐỘC TÀI nhưng nó tác oai tác quái nhất là với các chế độ độc đảng cs toàn trị
    trong đó tiêu biểu là đảng csVN.
    Hiện nay đã đến “một bộ phận không nhỏ-tức là phần lớn” đảng viên hư hỏng thoái
    hoá biến chất cách mạng, tham nhũng, hủ hoá về đạo đức lối sống thì lãnh đạo ai?
    Giới lãnh đạo quyền lực từ hơn chục năm lại đây đã tập hợp thành hệ thống,
    thành nhóm lợi ích để thao túng đường lối chính sách của đảng và nhà nước, để
    thực hiện tham nhũng khép kín từ trung ương đến địa phương. Những quyết sách
    của họ để lại những hậu quả hết sức nghiêm trọng về kinh tế. Các vụ PMU,
    Vinashin, Vinalines… và rất nhiều vụ khác bị bưng bít che giấu, đã làm mất đi
    phần lớn tài sản của quốc gia vào túi các quan tham, quy ra ngang với 60 tỉ USD
    (1,4triệu tỷ đồng-theo thống kê đã được che đậy bớt của nhà nước), số tiền nợ
    nước ngoài tới độ kinh khủng (=165 tỉ USD, theo thống kê quốc tế=1,5GDP hàng
    năm) phải đến 2 năm chỉ làm, không ăn tiêu mới trả nổi.
    Trước tình hình đó, chính phủ (X) giao cho các ngân hàng phải gánh nợ (trả
    tiền thay Vinashin), bù vào sự “thất thoát “ của các doanh nghiệp nhà nước.
    Chính vì vậy, mà các ngân hàng có chỗ dựa (có lý do để tìm nguồn “bù vào chỗ đã
    gánh nợ thay”) để tự tung tự tác vơ vét, bằng cho vay nặng lãi làm cho sổ doanh
    nghiệp đã phá sản có thể tới một nửa số doanh nghiệp từng có, số còn lại đang
    đứng trước bờ vực phá sản, thị trường nhà đất đóng băng mà để cứu nó thì với
    riêng HN, nhà nước cần phải bơm ra khoảng vài chục tỷ USD. Những kẻ cầm quyền
    tìm mọi cách vơ vét hết tốc lực trong nhiệm kỳ của mình bằng khai thác ồ ạt tài
    nguyên (dầu mỏ, than, sắt, bô xít, vonfram, ….) đem bán, đẻ ra những dự án
    khủng (đường sắt cao tốc Bắc Nam, Điện hạt nhân, Sân bay Long thành, Sân bay
    Tiên lãng…. ) để có cớ vay nợ quốc tế về lấy tiền chi và rút % ra chia nhau.
    Bao nhiêu thứ thuế phí liên tục được sáng tác ra để móc hầu bao người dân. Bao
    nhiêu gạo, cà phê, điều, bao nhiêu cá tôm …. đem xuất khẩu để có tiền trả nợ,
    bù vào thâm thủng, trong khi nhiều vùng sâu vùng xa dân phải ăn mèn mén quanh
    năm.
    Người công nhân ”giai cấp tiên phong” (mà đảng luôn nói là người đại diện quyền
    lợi cho họ) thì thất nghiệp, lương thấp đến độ “khoái ăn sang” mà để có chỗ ở,
    họ cần mấy trăm năm may ra mới mua nổi một căn hộ vài chục m2, các ngành giáo
    dục, y tế làm cho người dân điêu đứng khi đi học, thà chịu chết vì không có đủ
    tiền để đi chữa bệnh, chất lượng giáo dục, y tế quá tồi tệ, các doanh nghiệp
    độc quyền do nhà nước nắm tự do tăng giá xăng dầu, điện làm cho thu nhập thực
    tế của người dân liên tục sụt giảm, các loại thuế phí tăng liên tục để móc sạch
    túi tiền của người dân, nền văn hoá dân tộc bị băng hoại, các giá trị nhân bản
    bị đảo lộn: tung hô những chuyện chân dài bồ bịch, đĩ điếm, cờ bạc, loạn luân,
    chém giết, lối sống hủ bại dẫm đạp lên nhau để sống, không coi trọng đạo đức
    nhân cách kể cả giới lãnh đạo chóp bu
    (Xem tiếp 2)

    SỰ THẬT VN 84NĂM QUA(Tiếp 2) •
    Trước những đòi hỏi về tự do dân chủ, chống TQ xâm lược, chống tham nhũng…, rất nhiều người nổi tiếng là nhân sỹ, trí thức hàng đầu, nhiều vị là tướng lĩnh lão thành cách mạng và những người có công với nước, những người từng tham gia “khai quốc công thần”, cùng hàng vạn người dân đã mạnh dạn đề xuất nói lên những kiến nghị, góp ý để đảng nhà nước có những cải tổ thích hợp mà trước hết là xây dựng một bản hiến pháp thật sự vì dân, thật sự công bằng dân chủ văn minh tiến bộ làm cơ sở cho sự phát triển tốt đẹp nhất của đất nước. Nhưng thay vì tiếp thu, khuyến khích người dân để tự điều chỉnh hoàn thiện mình – những người cầm quyền lại tìm cách theo dõi, ngăn cản đe dọa, vu cáo và đàn áp bắt bớ bỏ tù người dân nói lên sự thật, gây lên bao nỗi oan trái và bất bình của những người có tâm có tầm, của những người dân nặng lòng với vận mệnh đất nước; họ thủ tiêu nhân tài bởi không có tuyển dụng cạnh tranh minh bạch.
    Vì có những hành vi tham nhũng của quan chức cầm quyền trong quản lý đất đai, tham nhũng trong quản lý ngân sách quốc gia, vì những sự tàn ác trong việc đàn áp nguời dân của bọn quan lại cầm quyền, người dân khiếu kiện kiến nghị không được giải quyết đã nảy sinh bao nhiêu cuộc biểu tình và bị giới cầm quyền đem công an thậm chí cả quân đội đến đàn áp thô bạo, điển hình là những vụ Cồn dầu, Cống Rộc, Ecopak, Dương Nội…
    Trước những hành động cướp đảo, cướp đất, khoan dầu, đánh giết ngư dân ngoài biển, người dân phẫn nộ lên án Trung quốc, thì nhà cầm quyền hèn nhát không có một động thái tích cực nào: khi các nước Asean đề nghị thương lượng đa phương nhằm tạo sức ép của cả cộng đồng Asean với TQ thì csVN lại nghe TQ, để thương lượng tay đôi với TQ để rồi bọn TQ cả vú lấp miệng em phần thua thiệt luôn thuộc về VN, TQ luôn được đà lấn tới theo kiểu vết dầu loang từ khi tuyên bố lưỡi bò đến nay chúng luôn ngày một trắng trợn hành động ăn cướp.
    Trước những hành động ngang ngược của TQ, trước sự hèn nhát bạc nhược của lãnh đạo csVN, người dân căm phẫn bọn xâm lược, bức xúc với lãnh đạo csVN nhiều lần đã xuống đường biểu tình ôn hoà (tay không) biểu thị tinh thần ái quốc của mình nhưng thay vì khuyến khích bồi dưỡng hun đúc lòng yêu nước, ý chí tự tôn dân tộc cho người dân thì nhà cầm quyền lại ngăn cản, đe doạ, đàn áp, bắt bớ giam cầm những người biểu tình (vì sợ họ “chuyển hướng lật đổ chế độ”-một nhà nước “của dân….vì dân”mà sợ người dân tay không lật đổ chế độ là sao vậy, có chính nghĩa không?
    Vì thế, dân chúng đã kết luận giới cầm quyền VN hiện nay “hèn với giặc, ác với dân” thật chẳng sai.
    Ấy vậy nhưng khi “phê và tự phê” , “bỏ phiếu tín nhiệm” (những trò mị dân rẻ tiền đã quá quen thuộc xưa cũ) cả 175uỷ viên TW, và 500 ông nghị gật (do đảng chỉ định –vì >92% nghị là đảng viên, quan chức đương chức) không tìm ra được một “con sâu” nào, không quy kết được cho một cá nhân phạm tội nào-chỉ có những kẻ tay sai dưới quyền phải chịu làm hình nhân thế mạng cho họ (nhưng cũng là những án tù rất nhẹ nhàng chưa đủ sức răn đe, kể cả vụ Dương Chí Dũng dù đã khai ra đến ủy viên trung ương, thượng tướng thú trưởng bộ CA Phạm Quý Ngọ, rồi cả ủy viên bộ chính trị bộ trưởng CA Trần Đại Quang thì vụ việc rồi cũng đã được giới cầm quyền chóp bu cho chìm xuồng để bảo vệ “uy tín” cho đảng), hiến pháp thì không do một quốc hội lập hiến thảo ra, cũng không được người dân phúc quyết dưới sự giám sát khách quan công khai minh bạch của quốc tế mà ngay việc gọi là “sửa đổi” thì cũng là trò ảo thuật lừa đảo trí trá chỉ nhằm củng cố thêm độc tài đảng toàn trị mãi mãi và các ông nghị gật phải bỏ phiếu theo lệnh của bộ chính trị csvn để “thông qua” ….
    Như vậy xin hỏi quý vị rằng: tình hình đảng và nhà nước ta như thế thì liệu, còn cứu chữa được đảng và chế độ không?
    Với một thể chế chính trị lạc hậu, phản động, chống lại người dân và còn ngoan cố khư khư giữ gìn thì chỉ là đồng lõa câu giờ vơ vét và gây thêm tội ác với nhân dân?.
    CẦN PHẢI LÀM RÕ MỘT ĐIỀU:
    Từ khi cướp được chính quyền, đảng cs chỉ chăm lo “dạy” dân ca ngợi “công lao”đảng , “dạy” dân trung thành với việc làm nô lệ cho đảngcs.
    Nước người ta thì tự hào là nước làm ra được máy bay, ô tô; dân người ta tự hào đi học không mất tiền đến tận hết đại học, người ốm đau vào bệnh viện không mất tiền, người dân thường cũng được ứng cử và trực tiếp bầu đến tổng thống…. Nhưng dân ta được đảng dạy phải luôn luôn tự hào đánh thắng Pháp Mỹ. Vậy thế nào là đánh thắng? và mục đích của đánh thắng là gì? Đánh thắng cho ai ?- núi xuơng sông máu người dân đổ ra nhưng người dân chẳng những không được tự do mà còn mất tự do hơn chế độ cũ, phải chịu bất công hơn chế độ cũ( vậy thắng để làm gì ? lấy độc lập cho đất nước hay lấy quyền cai trị cho người cs, tránh tư bản ngoại bang để rồi lại làm tay sai cho csquốc tế trước đây và tàu cộng khựa ngày nay?).
    Cái quan niệm “đánh” thắng-nếu không vì mục đích bảo vệ tổ quốc thì bản thân nó đã thiếu tính nhân văn, bởi trong tất cả các cuộc chiến tranh dưới danh nghĩa gọi là “giải phóng”, “trấn áp bạo loạn”…(nếu không vì mục đích bảo vệ tổ quốc) thì phần thiệt hại đều thuộc về người dân, chỉ có người cầm quyền này thắng người cầm quyền kia mà thôi.
    Khi đánh nhau thì cs luôn đem dân ra làm lá chắn (nhất là chống chiến tranh không quân Mỹ ở Miền Bắc-vì trận địa, doanh trại quân đội thường làm ở cạnh nhà dân hoặc ngay trong khu dân cư đông đúc, hòng làm cho đối phương vì sợ dân chết lây mà không dám đánh?).
    Để có được cái kết quả “đánh thắng” ấy, mà ta chết gấp nhiều mấy chục lần phía “địch” rồi sau khi thắng lại quay ra làm tay sai cho thằng mất dạy khốn nạn hơn thì thắng cái gì?ai thắng đây?; đánh thắng bằng giết được nhiều người mà chủ yếu vẫn là những người anh em cùng dòng giống Việt của ta, mà giết những ngưòi cùng giòng giống thì nhiều gấp hàng chục lần của ngoại bang thì ta giết nhau nồi da xáo thịt chứ hay ho gì mà khoe mà tự hào-ngu hết chỗ nói.
    Hơn nữa, nắm quyền lực bằng cách bắn giết người của chế độ cũ rồi cướp đoạt và áp đặt quyền cai trị của mình đối với dân chúng như đảng csVN thì đó là hành động cướp đoạt bất công, phi lý chứ vinh quang vẻ vang gì?
    Một lực lượng chính trị lên cầm quyền chỉ được coi là chính đáng, chính danh, là chiến thắng vể vang và vinh quang khi và chỉ khi họ thắng bằng việc cạnh tranh thi thố tài đức giữa các đối thủ chính trị, thông qua tổng tuyển cử ứng cử tranh cử và bầu cử tự do công khai dưới sự giám sát khách quan minh bạch của quốc tế, mà người ta được đa số người dân tín nhiệm lựa chọn bầu lên-đó mới thực sự vẻ vang và vinh quang và người cầm quyền ấy mới đủ chính danh về tư cách. vì thế, sự cầm quyền của đảng csvn xưa nay là hoàn toàn bất chính,(mà người đời nay hay nói khác đi là không chính danh để cho nó khỏi nặng nề) bởi vì nó giành quyền thống trị xã hội bằng bắn giết để lật đổ và áp đặt chứ nơ không do qua cạnh tranh tự do dân chủ minh bạch mà được người dân tín nhiệm bầu lên, nó tự đẻ ra “hiến pháp”, tự nặn ra “quốc hội” nhằm duy trì nền cai trị độc tàì đảng toàn trị vĩnh viễn .
    Đảng cs “dạy” Và bắt mọi công dân phải ghi nhớ“công ơn” đảng (hơn cả công ơn cha mẹ sinh thành nuôi nấng mình, hơn cả tổ tiên gia tộc mình!) để rồi đòi “muôn năm” cai trị dân. (cứ xem họ treo mấy cái khẩu hiệu: “đảng csVN quang vinh muôn năm” lên trên và lên trước cả “nước cộng hòa….VN muôn năm” đã thấy ngay sự hợm mình ngạo mạn của họ. Ngay bảng hiệu cộng sở, họ treo tên “ đảng ủy” luôn trước cả “hội đồng nhân dân” và “ủy ban nhân dân” …); việc làm lưu manh đó cũng như việc bịp bợm trong lạm dụng ngôn từ, đánh tráo khái niệm: báo tiếng nói của đảng nhưng đánh tráo thành báo “nhân dân”, “thế lực thù địch của đảng” thì đánh đồng tráo vị thế thành thế lực thù địch của nhân dân….- thế nhưng họ vẫn leo lẻo nói “dân chủ”, nói quyền lực trên hết thuộc về nhân dân.
    Ngay cái gọi là quốc hội , với 92% là đảng viên đương chức được đảng lệnh cho mặt trận tổ quốc bắt dân phải bầu thì làm sao quốc hội là cơ quan đại diện cho quyền lực của người dân? có tiếng nói của dân? nó chỉ là bù nhìn làm theo lệnh đảng để lừa bịp quốc tế rằng có quốc hội là dân chủ?
    Hiến pháp là luật mẹ của mỗi nước, nó sinh ra để làm căn cứ bảo vệ cho mọi người dân. nhưng hiến pháp VN là nơi đảng kể lể công lao(? tội thành công) trước dân và biến hiến pháp của quốc gia thành một bản nội quy nhà tù để đảng cai trị người dân vĩnh viễn.
    Tất cả những tiêu chí phổ quát về những quyền con người trên thế giới bị đảng cs lấy cớ đặc thù mỗi quốc gia để tước đoạt của người dân, không cho nguời dân được hưởng cả những quyền tối thiểu của con người như tự do ngôn luận, tự do tiếp nhận và phổ biến thông tin trên mạng ….,
    Đã vậy, mỗi khi có ý kiến người dân tham gia góp ý, hiến kế, kiến nghị, tố cáo thì họ bỏ ngoài tai, họ tìm cách che giấu sự thật, họ quy kết những người đòi hỏi dân chủ tự do là “gây rối”, ”phản động”, ”thế lực thù địch”, ”tuyên truyền chống phá nhà nước”… để lấy cớ đàn áp, bắt giam, bỏ tù họ.
    Tóm lại, CNCS thực chất là tà thuyết lừa mỵ giai cấp CN và nhân dân lao động, hay là thứ CN hoang tưởng đã phá sản ở ngay quê hương nó sinh ra và gần hết hệ thống ngay từ cách đây hơn 20 năm -thời gian đó đủ để cho người cầm quyền CS ở VN biết mở mắt ra, không phải ngần ngại gì mà không vứt tổ nó đi, chứ không cần phải chữa chạy với mưu kế “sách lược” gì-nếu thực tâm vì dân vì nước-chẳng qua là kẻ cầm quyền đang lợi dụng nó “chết từ từ” để có thời gian nhằm mưu lợi riêng trong những tháng ngày còn lại.
    Chưa bao giờ những vấn đề khó khăn về kinh tế được đảng CS giải quyết một cách căn bản: bởi lẽ cái nền tảng công hữu là nền tảng không cho phép phát huy cái mặt tốt của quản lý, của trách nhiệm cá nhân, là phải tham ô tham nhũng vì nó là một thành phần của hệ thống (tham nhũng làm thuộc tính cơ bản và bất biến của mọi chế độ độc tài và là bản chất của chế độ độc tài), là sản xuất không có năng suất cao, chất lượng kém vì không cần cạnh tranh.
    (Xem tiếp 3)

    SỰ THẬT VN 84NĂM QUA(Tiếp 3)
    Đã là so sánh để thấy tiến bộ hay yếu kém thì phải khách quan, minh bạch, đừng“mèo khen mèo dài đuôi” như vậy, đừng “trung ương hát, quan chức khen hay” như vậy:
    Để biết mình tiến bộ hay thua kém , người ta không thể so sánh với chính người ta, mà phải so sánh với người khác để thấy mình giỏi giang cao lớn hay yếu kém ở chỗ nào?
    Không thể so đứa con của mình 15 tuổi hôm nay, so với chính nó khi 5 tuổi để nói rằng nó đã cao, nặng, và giỏi hơn trước rất nhiều. Mà phải so nó với con nhà hàng xóm cùng lứa tuổi mới biết con nhà mình cao, nặng, và giỏi hơn hay kém hơn?
    Với một quốc gia cũng vậy, phải so sánh với phần lớn các quốc gia khác khi có cùng một điều kiện, đừng đổ vì chiến tranh (do ai tạo ra? tại sao họ không có chiến tranh? mà mình cứ phải chiến tranh? vẫn có cách tránh chiến tranh khác kia mà, hơn nữa để xảy ra chiến tranh thì lỗi đó có phải là lỗi của dân không?).
    Cộng sản, XHCN tốt đẹp nhưng như Bẳc Triều tiên, CNTB xấu xa mà như Hàn quốc, Thụy điển thì nên chọn mô hình nào?. Đó là một ví dụ về sự tương đồng như nước ta.
    Vể cái thói tuyên truyền “mèo khen mèo dài đuôi”: những cái thành công tạm thời đạt được là do người cầm quyền bất lực buông xuôi mới thành ra nới trói cho người dân nên đã có những chuyển biến tích cực trong nông nghiệp chứ không phải tài giỏi gì ở người lãnh đạo.”Mất mùa là tại thiên tai, được mùa bởi tại thiên tài đảng ta”, nếu mà đảng có dân chủ và cầu thị thì những tiến bộ đó đã có từ những cuối thập niên 60 TK20 chứ không phải đến 1986.
    Còn với các ngành khác, có vẻ ngoài là “tiến bộ, phát triển” như điện, đường sá giao thông, xây dựng là liên quan đến số tiền khủng vay nợ về đầu tư mà dựa vào đó, số % móc ra đút túi các quan nhà ta là rất lớn, đấy không phải là thực lực của nền kinh tế, đó là số tiền vay nợ nước ngoài (con số quốc tế thống kê đến 165-170 tỷ USD, bằng 2.000Mỹ kim/đầu người dânVN) mà nếu người ta đòi thì có mà bán hết thóc gạo, dầu thô, than, sắt, cá tôm, cà phê, các khu đô thị, đường sá…thậm chí cả “gái xuất khẩu’ cũng chẳng đủ trả một phần số nợ ấy. Hiện tại, tất cả tài nguyên đất nước (mỏ dầu, than, sắt, bô xít…) đang bị các “nhóm lợi ích” ồ ạt khai thác vơ vét bán để lấy tiền riêng, vậy vài chục năm nữa thế hệ con cháu đất nước này sống bằng cái gì đây?
    Chính vì đảng cộng sản độc quyền cai trị mà đất nước ta bị kìm hãm đà phát triển, không theo được nhịp độ chung của thế giới, kể cả so với những nước xung quanh. Sự thật đã công bố Việt Nam thụt lùi 51 năm so với Indonexia, 78 năm so với Thái Lan, 158 năm so với Singapore (báo cáo đề tài khoa học cấp nhà nước do trường đại học Kinh tế quốc dân làm theo yêu cầu của Ủy ban Kinh tế của Quốc hội – báo Người lao động), trong khi sau 1975 kinh tế của họ không hơn gì nước ta.
    Đừng thấy bây giờ có nhiều hàng hoá, hàng rẻ hơn thời trước mà cho đấy là “thành tựu” do đảng làm ra. Nếu không “mở cửa” để được tư bản giãy chết cho tham gia vào cái chợ chung WTO, để mà có hàng mà mua, để có chỗ mà bán hàng, thì đến cái quần lót người dân mặc cũng sẽ còn phải phân phối. Đó là cái thuận lợi thời gian đầu gia nhập WTO mang lại hàng hoá nhiều cho mà mua thôi, cái này là cái ưu thế chung của 20 năm đầu được mua và bán trong cái chợ đó chứ đảng ta tài tướng gì ? Tới 2015 là thời điểm đáo hạn dồn dập của các khoản nợ quốc tế, cũng là thời điểm vơ vét của nhiệm kỳ đại hội 11 đảng kết thúc, bấy giờ là thời điểm hết nói phét bắt đầu đấy quý vị ạ.
    Nếu là người đang ra sức lập luận bênh vực bao che cho đảng cs (bảo hoàng hơn vua?), vậy quý vị đã xem “dự thảo hiến pháp” của Nhóm kiến nghị 72 chưa? Tại sao nhà cầm quyền VN lại sợ bản kiến nghị 72 đến như vậy? Và bản kiến nghị 72 đó nội dung có thật sự “phản động”không hay hay nó tiến bộ, dân chủ hơn so với bản “hiến pháp của đảng” mà đảng và nhà nước cứ quy chụp, nhưng không dám và không vạch được ra cái nội dung nào là “phản động, chống phá” và không dám công khai và cố tình không công khai kiến nghị 72?
    Để khách quan, quý vị hãy xem kỹ và đối chiếu 2 bản hiến pháp đó mà rút ra lẽ phải. Tại sao Nhà báo Nguyễn Đức Kiên có “Tuyên bố công dân tự do”, Tại sao có Góp ý của hội đồng Giám mục VN, mà những lời tuyên bố, kiến nghị, góp ý ấy dù mới được rỉ tai truyền miệng, phải xem lén trên mạng bị tường lửa, dù bị bôi nhọ, ngăn cấm đe dọa, bắt bớ bỏ tù; sau khi công bố trên mạng chỉ một thời gian ngắn vẫn có hàng chục ngàn người “dám ký tên?” Do quá khát khao một nước VN có tự do dân chủ, công bằng văn minh và phát triển, một nước VN độc lập tự do, mà ở đó người dân thực sự hạnh phúc ngang với các quốc gia khác trên thế giới, đó là tiếng nói thật lòng, là nguyện vọng tha thiết chính đáng của người dân VN hiện nay. Nhưng trái với những tuyên bố của người cầm quyền rằng “khuyến khích tự do góp ý XD hiến pháp”, “không có vùng cấm” thì họ lờ tịt, ngăn và giấu không cho dân được biết nội dung kiến nghị 72, tuyên bố công dân tự do, góp ý của hội đổng giám mục… ấy như thế nào, nhưng cứ vu bừa, quy kết láo rằng là “phản động, thế lực thù địch…”.
    Về mặt nguyên lý: “tồn tại xã hội quyết định ý thức xã hội”, “cơ sở hạ tầng quyết định kiến trúc thượng tầng”,vậy thế thì với kinh tế như hiện nay (thực chất là kinh tế tư bản, sản xuất theo quan hệ sản xuất tư bản chủ nghĩa, lấy lợi nhuận làm hàng đầu, với nhiều thành phần-điều mà trước đây những nhà lý luận cs ra sức phê phán vì cho là bóc lột, thì nay nhổ ra rồi liếm lại), vậy tại sao vẫn đòi một mình một chợ lãnh đạo (thì lãnh đạo sao được với những thành phần ngoài quốc doanh?)ngày nay, CNXH kiểu Việt nam là “kinh tế thị trường, theo định hướng XHCN” thì thật là điều nực cười, bởi không thể ăn thịt chó mà lại bảo rẳng tôi đang ăn chay, lừa bịp kiểu này thì liệu lừa được ai? Bế tắc về lý luận đến mức cứ “phát kiến” bừa (đúng hơn là thủ đoạn lừa dân?), bởi chỉ họ mới có quyền nói, còn người dân thì đã bị họ bịt miệng-bịt tai-bịt mắt bằng hệ thống tuyên truyền đồ sộ độc quyền với 17000 người “cả vú lấp miệng em” mà mỗi năm hệ thống này tiêu mất hàng ngàn tỷ tiền thuế của dân đóng góp .
    Chính Hồ chí Minh từng nói: “dân chủ là để cho người dân được mở cải miệng ra, dân chủ là không bịt miệng dân” ấy thế mà ở VN hiện nay, hễ có ý kiến trái ngược với đảng là bị quy vào “phản động”;”ăn tiền thế lực thù địch, chống phá…”?
    “…KHÔNG THỂ BỊT MIỆNG CẢ MỘT DÂN TỘC MÀ NGƯỜI TA KHÔNG THỂ KHUẤT PHỤC BẰNG LƯỠI KIẾM CỦA ĐAO PHỦ”- kết luận ấy của Luis Aragon- nhà báo Pháp thế kỷ trước sau vụ thực dân Pháp hành quyết chém đầu anh hùng Nguyễn Thái Học, Phó đức Chính và các đồng chí của ông -được ghi trên tấm bia tại đài tưởng niệm khởi nghĩa Yên bái phải chăng cũng là lời nhắc nhở với kẻ cầm quyền VN hiện nay?.
    Tóm lại, CNXH thực sự là hoang đường, chế độ CSVN thực sự đã trở lên lưu manh phản động. Sẽ không bao giờ đảng CSVN khắc phục được những cái “sai lầm” nếu còn tiếp tục không “nghe dân và vì dân”, quay lưng lại với người dân và còn ngu xuẩn coi Mỹ như một kẻ xâm lược, hay bạc nhược ươn hèn với bọn bành trướng Trung Quốc bằng luận điệu mỵ dân ”nước xa không cứu được lửa gần”, ” lạt mềm buộc chặt?”. Khỏi phải bàn dài dòng: nếu không đa đảng nhanh thì không những đảng CS không giữ được (ngay cả cái xác chứ đừng nói cái hồn) mà đất nước này sẽ rơi vào tay đại Hán, điều này đang hiện hữu rất nhanh chóng.
    Phải nhìn thẳng vào sự thực: Đảng Cộng Sản Việt Nam không phải là một đảng yêu nước và không ai trong số những người có quyền nhất trong chế độ đặt quyền lợi của đất nước và dân tộc lên trên hết cả. Họ ứng xử với người dân không khác gì một lực lượng chiếm đóng của tàu cộng. Tất cả đều chủ trương đàn áp thẳng tay mọi khát vọng dân chủ của người dân để ngoan cố tồn tại bất chính.. Dù muốn bưng bít sự thật, muốn dập tắt tiếng kêu của người dân bằng những thủ đoạn và hành động nham hiểm độc ác, tàn bạo đến đâu thì những kẻ cầm quyền của đảng csvn cũng sẽ không bao giờ đạt được mục đích, bởi hướng tới một xã hội tự do dân chủ, một chế độ đa nguyên đa đảng là khát vọng bỏng cháy của con người VN yêu nước yêu tự do, nó phù hợp với xu thế phát triển tất yếu của xã hội loài người- điều này không có một trở lực nào ngăn cản nổi, những kẻ ngoan cố đi ngược lại nguyện vọng tha thiết chính đáng đó của người dân nhất định sẽ bị lịch sử nghiền nát.
    Những kẻ lãnh đạo đảng CSVN nghĩ rằng có thể dựa vào Trung Quốc, cùng với việc nắm giữ lực lượng công an quân đội để khi cần dùng làm công cụ đàn áp người dân để tiếp tục duy trì sự thống trị đất nước. Tội này là gì nếu không là tội của những tên tay sai tiếp tay cho kẻ xâm lược? tội phản quốc?, đây là trọng tội của họ đối với nhân dân và lịch sử VN.

    Phải nhìn thẳng vào sự thực:
    Thủ phạm đã gây ra hàng triệu cái chết cho người dân VN suốt 80 năm qua chính là đảng CS. Thủ phạm gây ra bao bất công trong XHVN hiện nay chính là đảng CS. Thủ phạm gây ra sự tụt lùi (hiện nay và mãi mãi về sau cho tương lai dân tộc) so với các nước khác trên thế giới chính là đảng CS. Thủ phạm gây ra sự bạc nhược ươn hèn, quỳ gối làm tay sai cho tàu cộng, bán đất buôn dân chính là đảng CS. Thủ phạm của nạn tham nhũng vô phương chữa trị chính là đảng CS. Thủ phạm của việc phá hoại đạo đức con người VN, hủy hoại nền tảng văn hóa truyền thống mỹ tục thuần phong VN hiện nay chính là đảng cs.
    Tóm lại:
    Do bị bưng bít sự thật, bị tuyên truyền nhồi sọ đánh trúng vào khát vọng xoá bỏ bất công đem lại tự do (giải phóng giai cấp, xây dựng công bằng xã hội, không còn người bóc lột người, người dân làm chủ xã hội), khát vọng độc lập dân tộc (chống xâm lược, giải phóng dân tộc) và giàu mạnh (xây dựng xã hội chủ nghĩa giàu đẹp, làm theo năng lực hưởng theo nhu cầu… )-những cái bánh vẽ ấy đã làm dân ta ngộ nhận sự lừa bịp như là lẽ phải, như là lý tưởng hiện thực làm cho người ta mù quáng, cuồng tín thờ phụng sự dối trá, tự nguyện làm con rối, làm vật hy sinh cho đảng cs thực hiện chính sách bắn giết, cướp quyền nhằm mục đích áp đặt sự độc tài toàn trị xã hội giành những THẮNG LỢI CHO ĐẢNG trong suốt 84 năm qua.
    Những người cầm đầu đảng csvn đã phạm những tội lỗi cực kỳ nghiêm trọng với dân tộc trong suốt thời gian cầm quyền và đến nay họ vẫn tiếp tục ngoan cố lừa bịp để kéo dài việc cầm quyền bất chính gây khổ đau cho người dân vn và cam tâm làm tay sai cho tàu cộng nhằm biến vn thành một tỉnh lẻ của tàu cộng theo mật ước bán nước đã ký với tàu cộng ở thành đô (tq)từ năm 1990.
    P/s: Bây giờ, các vị còn đang say sưa với “lý tưởng”ảo, cuồng tín với “sự nghiệp cách mạng”, tự hào với “thành quả, chiến thắng” của nhân dân (thực chất là của đảng đối với nhân dân) và quy chụp những người như nhóm 72… là thế lực thù địch, phản động nhưng chắc chắn vài năm nữa, nếu nhận thức tốt các vị sẽ thấy rõ sự thật mà “bên thắng cuộc”đã chép lại. khi đó chắc chắn các vị sẽ thấy căm ghét oán giận đảng csVN vì đã lừa dối nhân dân, phản bội dân tộc, làm tay sai cho Trung cộng, lừa dối cả bản thân cac vi-và khi đó cac vi- lại trở thành “phản động, thế lực thù đich, chống phá… “(của đảng)cho mà xem.
    Hãy ghi nhớ điều này xem có đúng như vậy không?
    (một đảng viên hơn 40 tuổi đảng đã từ đảng).

  9. […] 2246. ĐẸP LÒNG KẺ XÂM LƯỢC NỖI ĐAU CỦA NHÂN DÂN, CỦA LỊCH SỬ VIỆT NAM 19/05/2014 […]

  10. […] ĐẸP LÒNG KẺ XÂM LƯỢC, NỖI ĐAU CỦA NHÂN DÂN, CỦA LỊCH SỬ VIỆT NAM […]

  11. […] Phạm Đình Trọng: ĐẸP LÒNG KẺ XÂM LƯỢC NỖI ĐAU CỦA NHÂN DÂN, CỦA LỊCH SỬ VIỆT NAM (Ba Sàm). “Cuộc biểu tình chính đáng là tiếng nói của khí phách, của lịch […]

  12. Hoang Sa said

    Chi co dung […]. Noi chuyen on hoa, bat bao dong voi lu tai trau nay chi vo ich.

  13. Tú Tụt said

    Chưa có môtj chế độ, nhà nước nào trong lịch sử VN đê tiện và lưu manh như vậy. Nó đã được hình thành từ xuất thân, qua giáo dục của đảng CS VN nên học được đầy đủ sự hạ đẳng của mình, xin chia sẻ với Bác, chúc Bác Trọng mạnh khỏe và vững chí đấu tranh hiệu quả bằng ngòi bút- vũ khí sắc bén của Bác-” Đâm mấy thằng gian bút chẳng tà” Bác nhé!

  14. Trung said

    BIỂU TÌNH LƯU VONG
    Từ nay dân VN muốn biểu tình chống TRUNG CỘNG phải lang thang sang Philipin ,Hàn, Nhật ,Mỹ,các nước châu âu hoặc hâu hết các nước trên thế giới để được biểu tình yêu nước chống TQ Ôi nhục làm sao dân VN dưới sự lãnh đạo tài tình của ĐCSVN

  15. Trang Đình Hương said

    Xin chia xẻ với bác Trọng.
    Mịa, hết kiên nhẫn rồi !
    bác Trọng và mọi người ơi,lũ kiêu bing,cón đảng csVN, chúng nó còn thỏa sức cướp .. . giết dân lành và người lương thiện, cướp đất đai, nhà cửa của dân. chúng hung bạo, tàn ác với người yêu nước và trí thức !
    Mặc .. cho bước chân lịch sử đi không vội . . . máu đã ướt đẫm .. . Tổ Quốc . . tanh banh rồi người VN ơi !!!

  16. Thành said

    Thôi để có chiến tranh thì họ mang cơ bắp ấy mà ra chiến trường bảo vệ đảng của họ.

  17. […] 2246. ĐẸP LÒNG KẺ XÂM LƯỢC NỖI ĐAU CỦA NHÂN DÂN, CỦA LỊCH SỬ VIỆT NAM […]

Bình luận về bài viết này