BA SÀM

Cơ quan ngôn luận của THÔNG TẤN XÃ VỈA HÈ

2564. Mồi Lửa và Đống Củi

Posted by adminbasam trên 19/05/2014

Huy Đức

19-05-2014

Sự kiện Bình Dương – Vũng Áng cho thấy, khi gậy gộc đã ở trong tay đám đông, mọi giá trị đều trở nên vô nghĩa[1].Tuy nhiên, còn “vô nghĩa” hơn nếu sự kiện “Bình Dương – Vũng Áng” được sử dụng như những con ngoáo ộp để dọa dân chúng nhằm củng cố độc tài, toàn trị. 

Một Thế Lực Bành Trướng & Một Nền Kinh Tế

Trong số 315 nhà đầu tư chịu thiệt hại trong vụ Bình Dương, có 12 công ty bị cháy lớn (nhiều nhà xưởng bị cháy rụi), 3 công ty bị cháy nhỏ, 33 công ty bị trộm cướp tài sản, 196 nhà xưởng bị đập phá, 241 văn phòng bị hư hại, có nhiều văn phòng bị đốt sạch, phá sạch. Con số thiệt hại chưa được quy thành tiền nhưng cho dù nó lớn tới mức nào, đó cũng chỉ là những tổn thất có khả năng đo, đếm được.

Chưa biết bao giờ các nhà máy trong 29 khu công nghiệp ở Bình Dương mới có thể trở lại hoạt động bình thường. Điều này, ảnh hưởng trực tiếp ngay tới hơn hai trăm ngàn lao động Việt Nam. Thiệt hại vì sự sút giảm uy tín của môi trường đầu tư còn khó định lượng hơn.

Trong mấy năm gần đây, Trung Quốc là thị trường có mức độ phát triển tốt nhất của ngành hàng không Việt Nam. Trước 13-5-2014, trung bình mỗi ngày có gần 20 chuyến bay Việt – Trung. Nay con số đó đang có nguy cơ bằng không. Thiệt hại cho Hàng không Việt Nam có thể lên đến hàng nghìn tỷ.

Chủ một resorts thường xuyên có 30% khách đến từ Trung Quốc ở Hội An cho biết, tất cả khách đặt phòng người Trung Quốc đều đã “cancelled”. Hàng nghìn biệt thự trên bãi biển Đà Nẵng vốn lâu nay sống nhờ khách Trung Quốc nay đang lần lượt bị trả lại….

Những phản ứng vừa qua cho thấy, người Việt Nam chỉ mới nhạy cảm trước một Trung Quốc bành trướng, trong khi, Trung Quốc còn là một nền kinh tế lớn.

Yếu Tố Bên Trong

Người Việt có vẻ như đã xích lại gần nhau trong những ngày vừa qua. Dân chúng dễ dàng bỏ qua những chính sách đã đưa đất nước lún sâu. Một vài nhà lãnh đạo bỗng dưng sáng lên. Nhưng, chúng ta sẽ làm gì nếu giàn khoan HD 981 vẫn nằm lì ngoài biển đông. Chúng ta sẽ làm gì nếu tất cả những nguyên nhân làm cho đất nước thất thế, tụt hậu vẫn tiếp tục phát huy; những kẻ bảo thủ, trì trệ vẫn bình chân và bọn tham nhũng vẫn tiếp tục ngự trị.

Một quốc gia không thể giữ yên bờ cõi nếu không đoàn kết. Nhưng nếu một quốc gia chỉ thực sự đứng bên nhau khi “tổ quốc bị xâm lăng” thì bi kịch còn lớn hơn. Nếu không sớm tìm ra một yếu tố bên trong để đoàn kết quốc gia, chủ nghĩa dân tộc cực đoan sẽ luôn dễ dàng bị các bên lợi dụng (cả Chính phủ và những người được coi là “dân chủ”).

Cái giá mà dân tộc Việt Nam phải trả cho cuộc chiến kéo dài mười năm, 1979-1989, là không chỉ bằng sự kiệt quệ nội lực, sự cô lập trên trường quốc tế mà còn bằng xương, máu của hàng triệu thanh niên. Chúng ta cần một chính phủ ứng xử với Trung Quốc bằng tư thế của một quốc gia có chủ quyền chứ không phải một chính phủ, lúc thì quá lệ thuộc, lúc lại đẩy dân ra chỗ hòn tên mũi đạn.

Sáng 1-1-2014, khi nói chuyện với chúng tôi, ông Trần Việt Phương, người giúp việc của nhiều nhà lãnh đạo Hà Nội – từng sống và làm việc bên cạnh Phạm Văn Đồng và Hồ Chí Minh từ 1949 – 1969 – nói: Trong lịch sử nghìn năm giữ nước, chưa có thời nào Việt Nam mất cảnh giác và chịu lệ thuộc vào Trung Quốc như ‘triều đại’ ngày nay. Sở dĩ có điều đó là vì chúng ta đã nhiều lúc ứng xử với tư thế một ông em ngoan, ngây thơ tin các ông anh cũng vì tinh thần quốc tế vô sản. Theo ông Trần Việt Phương, thời còn Liên Xô và phe xã hội chủ nghĩa, chúng ta đã từng ở trong một nền thực dân kém văn minh hơn nền thực dân trước kia.

Trong những ngày giàn khoan HD 981 đang ở trong vùng biển Hoàng Sa nhiều người Việt bàn đến chuyện “thoát Trung”. Nhưng theo tôi trước khi “thoát Trung”, người Việt phải thoát ra khỏi chính vấn đề đang ở trong tay người Việt.

Năm 1974, nếu người Việt chúng ta ở chung một chiến hào, chắc chắn Hoàng Sa không thể rơi vào tay Trung Quốc. Chắc chắn không có sự kiện HD 981. Chắc chắn Trung Quốc không thể khoan vào những nơi người Việt Nam rất dễ bị tổn thương.

Theo tôi, điều cấp bách nhất mà chúng ta, bao gồm cả những người cầm quyền, phải làm là phải thoát hoàn toàn ra khỏi ý thức hệ, điều khiến cho Chính quyền có những lúc “ngây thơ” tin vào “mười sáu chữ vàng”; điều đã khiến cho lãnh thổ quốc gia bị hơn hai mươi năm chia cắt; điều khiến cho người Việt Nam, gần 40 năm sau chiến tranh, vẫn không thể nào ngồi bàn với nhau hòa giải.

Giai Cấp Trai Làng

Nói chuyện với hàng chục chủ doanh nghiệp và công nhân ở Bình Dương, chúng tôi nhận thấy cách lôi kéo công nhân biểu tình hôm 13-5-2014 gần giống như cách mà các cuộc đình công vẫn diễn ra ở đây. Liên đoàn Lao động không bao giờ có vai trò nào ngoài việc buộc các doanh nghiệp phải trả công đoàn phí hàng tháng một khoản tiền bằng 2% quỹ lương. Đứng sau các cuộc đình công thường là một bọn người giấu mặt. 

Bọn người tương tự đã xuất hiện vào ngày 13-5-2014, xông vào các nhà máy, yêu cầu giới chủ phải cho công nhân nghỉ để đi “biểu tình chống Trung Quốc”. Đề nghị này ngay lập tức được công nhân hoan nghênh. Một số bỏ về nhà nghỉ ngơi, vui vì được “hưởng nguyên lương”. Một số khác đi theo những người cầm đầu cuộc “biểu tình”. Những công nhân vô tội này không ngờ rằng, họ đang bị kéo vào một âm mưu nguy hiểm.

Người lao động ở Bình Dương mà những người Marxists thích gọi là “giai cấp công nhân”, thực chất vẫn là những nông dân. Trong số 235.800 lao động làm việc trong 29 khu công nghiệp ở Bình Dương chỉ có 9,8% là người địa phương. Họ phải rời bỏ quê hương vì chính sách đất đai và chính sách công nghiệp hóa sai lầm.

Chính sách đất đai không cho phép tích tụ những mảnh ruộng manh mún để hình thành các trang trại lớn, nơi có thể hiện đại hóa sản xuất nông nghiệp và phát triển công nghiệp chế biến nông sản, nơi các trai làng có thể ở tại chỗ mà ly nông thay vì phải ly hương.  

Họ bị dồn vào một nơi cách xa lũy tre, vẫn chất phác nông dân nhưng bị lẫn trong bộ đồng phục, không danh tính, không làng xóm. Họ ngây thơ đi theo đoàn “biểu tình chống Trung Quốc”, bị cuốn trong một cơn kích động, nghĩ là mọi hành động đập phá, lấy cắp của họ sẽ bị lẫn vào đám đông.

“Ý Thức Hệ” 

Hôm 29-4-2014, Cựu Bộ trưởng Trương Đình Tuyển đã được hoan nghênh khi ông phát biểu công khai ở Diễn đàn kinh tế mùa xuân Hạ Long: “Đã đến lúc phải thừa nhận xã hội dân sự”. Nhưng, cũng ông Trương Đình Tuyển vào ngày 17-4-2014, khi nói chuyện nội bộ về TPP với các đại biểu quốc hội ở Văn phòng Quốc hội phía Nam lại cho rằng, phá bỏ thế độc quyền của Liên đoàn lao động Việt Nam (cho công nhân lập các công đoàn độc lập), là điều không thể thương nghị.

Hy vọng ông Trương Đình Tuyển, người đang cố vấn cho Chính phủ về đàm phán TPP, tìm hiểu vai trò Liên đoàn lao động trong các vụ đình công, bạo động, ở Bình Dương, để thấy, chỉ vì ngăn cản công nhân hình thành các tổ chức đại diện cho mình (điều kiện mà TPP đòi), khi lâm sự, chủ doanh nghiệp cũng như Đảng, Nhà nước đã không có ai để mà “thương nghị”. Công nhân nhanh chóng bị cuốn vào những đám đông không còn khả năng kiểm soát.

Cũng hôm 17-4-2014, ông Trương Đình Tuyển giải thích, Liên đoàn lao động là tổ chức của Đảng, giữ vị trí độc quyền của nó là giữ một đặc trưng của chế độ. Tiền thuế của dân đang được chi để nuôi các đoàn thể quốc doanh. Điều này rất dễ ru ngủ Chế độ khi trong ấm, ngoài êm. Nhưng, khi lâm trận thì mới thấy những tổ chức rình rang tốn kém đó nhanh chóng trở nên vô dụng.

Cựu Phó thủ tướng Trần Phương, một nhà lý luận gần gũi với Tổng bí thư Lê Duẩn thừa nhận: “Cho đến trước khi Liên Xô sụp đổ, đầu óc chúng tôi vẫn bị cầm tù trong sự giáo điều của chủ nghĩa Marx – Lenin”. Thật khó để biết một cách chắc chắn, thế hệ lãnh đạo hiện nay đã để cho đầu óc của mình ra khỏi “nhà tù ý thức hệ” như thế hệ Trần Phương hay chưa. Một người được coi là cởi mở như ông Tuyển, mà vẫn tư duy như vậy thì liệu có ai thực sự đã thoát khỏi “chiếc còng tư tưởng”.

“Mồi Lửa Đã Ở Dưới Đống Củi” 

Nếu có một xã hội dân sự trưởng thành, công nhân có các tổ chức đại diện cho mình, chắc chắn sẽ không dễ bị kéo vào một đám đông như thế. Nếu có một nhà nước pháp quyền (và có luật biểu tình), cảnh sát tự tin vào tính chính danh của quyền lực công, chắc chắn đã có hành động thích hợp trước khi đám đông phạm tội.

Không chỉ gây ra thiệt hại, phải coi sự kiện “Vũng Áng – Bình Dương” là những cảnh báo sớm. Một chế độ toàn trị rõ ràng đã không có khả năng gìn giữ “ổn định chính trị” như nhiều người vẫn tưởng lầm. Mồi lửa đã ở dưới đống củi.

Đi đến tự do chính trị mà không có lộ trình thích hợp thì rất dễ gây rối loạn. Nhưng khước từ dân chủ hóa thì sự sụp đổ là chắc chắn xảy ra. Khi đó, bạo loạn sẽ không còn ở mức độ “Vũng Áng – Bình Dương” như chúng ta vừa chứng kiến.

Việt Nam đã rất cô độc trong xung đột Biển Đông không chỉ vì không có ai thực sự là đồng minh, mà còn, thay vì hòa vào xu thế của thời đại văn minh, Hà Nội lại tự xích mình trong nhóm những quốc gia bị “loài người (thực sự) tiến bộ” đặt sang bên lề thương hại. Cho dù không thể có ai là “bạn vĩnh viễn”, nhưng nếu Việt Nam có một chế độ chính trị tiến bộ, bên trong tôn trọng dân chúng, bên ngoài chỉ “trao đổi vàng” với những nhà nước dân chủ văn minh, chúng ta chắc chắn sẽ có rất nhiều bạn đồng hành.

Trong những ngày này, tôi tin là có hàng triệu người Việt Nam tuy không xuống đường biểu tình nhưng vẫn đang nung nấu trong mình lòng yêu nước. Nhưng tôi tin, không ai, không riêng một đảng phái nào, đứng riêng lẻ mà có thể tìm được cho Việt Nam một con đường đi đến dân chủ, văn minh mà tránh được những tháng năm tao loạn.

Mỗi chúng ta phải bắt đầu làm gì đó trong nỗ lực của mình, để Đảng cầm quyền ngồi lại với nhân dân, cùng đối thoại để tìm ra lối thoát. Để đất nước rơi vào nông nỗi này, chúng ta có thể đổ lỗi cho những người cộng sản. Nhưng, nếu cứ để đất nước tiếp tục tình trạng này, mỗi chúng ta đều phải cộng đồng trách nhiệm.

Không ai thách thức quyền lực của những người cộng sản nếu như quyền lực đó không đặt chế độ lên trên sự phát triển bền vững của quốc gia. Không ai có thể ngồi mãi trên đỉnh cao quyền lực, Nếu anh thiết lập trên đầu dân chúng một phương thức cai trị thực dân, sẽ có ngày anh trở thành nô lệ trong nền thực dân do chính anh tạo lập.

Đừng cố gắng giữ nền độc tài cho tới ngày con cháu có thể thừa kế ngai vàng. Hãy thiết lập một thể chế mà nếu con cái quý vị xứng đáng, nhân dân sẽ trao “ngai vàng” cho chúng.

[1] Đám đông không còn phần biệt Hàn Quốc, Nhật hay Đài Loan, trong số 315 công ty có nhà xưởng bị đập phá ở Bình Dương chiều 13 rạng sáng 14-5-2014, chỉ có 12 công ty của Trung Quốc và 5 liên doanh có đối tác là TrungQuốc (không tính Hong Kong).

15 bình luận to “2564. Mồi Lửa và Đống Củi”

  1. Làm thế nào là làm thế nào để thoát hoàn toàn ra khỏi ý thức hệ? Thật khó cho dân tộc việt nam chúng ta.hãy tưởng tượng một thửa ruộng người ta thu hồi rồi san lấp đổ lên hàng mét đá sỏi bỏ hoang đến cỏ dại không mọc được nay làm thế nào cấy được lúa nước như xưa nhỉ.cái ruộng ở myanma,hay namphi họ chỉ san lấp bằng đất còn việt nam là đá sỏi là bê tông.nước Liên xô may mắn có Gorbachev ấy vậy mà đâu có phải toàn là nhung lụa

  2. Trieu TungChi said

    CHUYỆN CỔ TÍCH HIỆN ĐẠI VỀ NGƯỜI BẠN THỨ 5 CỦA NƯỚC MỸ
    PhanRang tháng 5,2014 trong những ngày biển động
    Vào một chiều cuối năm 2009, Đại sứ Michael W. Michalak tiếp khách tại khu vực Thảo Điền An Phú quận 2. Khách mời là các nhà khoa học nguyên tử Việt Nam nhân sự kiện lò phản ứng hạt nhân Đà lạt chuyển đổi thành công mẻ nhiên liệu có độ giàu Uranium-235 từ cao (HEU-High Enrichment Uranium-235) sang thấp (LEU-Low Enrichment Uranium-235). Sau phát biểu khai mạc của Tổng lãnh sự Mỹ tại thành phố Hồ Chí Minh, ngài đại sứ bước tới chân cầu thang lên lầu và rút trong túi ra một mẩu giấy viết tay rồi bắt đầu vừa liếc nhanh vừa nói….Đây là một bằng chứng nữa cho thấy Việt Nam đã tôn trọng các thỏa thuận song phương sau khi bình thường hóa quan hệ với Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ. Các bạn, những nhà khoa học nguyên tử Việt Nam đã cùng với các nhà khoa học Hoa Kỳ chúng tôi đã vừa hoàn thành xong một kỳ tích: chuyển đổi thành công mẻ nhiên liệu có độ giàu hạt nhân U-235 cao sang thấp tại lò phản ứng hạt nhân Đà lạt. Các bạn đã có một đóng góp quan trọng trong cuộc chiến đấu chống khủng bố….
    Sau phát biểu của Đại sứ, lần lượt các nhà khoa học đại diện cho hai phía Việt Nam và Mỹ đứng lên phát biểu và mọi người vừa nghe vừa thưởng thức tiệc cocktail.
    Tôi may mắn được tham dự và may mắn hơn được ngồi cùng bàn với đại sứ khi mãn tiệc và câu chuyện sau đây khi nghe xong đại sứ mỉm cười: Đây là câu chuyện cổ tích về lịch sử hiện đại: Người Bạn thứ 5 của Hiệp chủng quốc Hoa Kỳ.
    – Thưa đại sứ, ngài có thuộc lịch sử Hoa kỳ không
    – Dĩ nhiên là có chứ, giống như bạn, chắc bạn thuộc Lịch sử Việt Nam.
    – Vâng, nhưng thưa ngài, ngài có biết về những người bạn của nước Mỹ
    – Chúng tôi có rất nhiều bạn, mà ý của bạn là gì?
    – Tôi muốn kể cho ngài về những người bạn rất thân thiết của Hoa kỳ sau mỗi lần hoạn nạn.
    – Ồ!, bạn muốn gì đây?
    – Tôi chỉ muốn kể chuyện theo trí tưởng tượng của tôi mà thôi. Nhưng ngài vui lòng nghe chứ?
    – Vâng, xin mời.
    – Người bạn đầu tiên, lớn nhất và chung thủy nhất của Hoa Kỳ là Vương Quốc Anh. Đây là quốc gia có cuộc chiến tranh đầu tiên với Hoa Kỳ sau khi lập quốc. Chiến tranh Hoa Kỳ – Anh Quốc, hay thường được biết đến với cái tên Chiến tranh năm 1812, là một cuộc chiến giữa các lực lượng quân đội Hoa Kỳ và quân đội đế quốc Anh. Sau Hiệp ước Ghent Hoa kỳ và Anh Quốc có một tình bạn và thủy chung đến tận bây giờ. Đôi bạn luôn đứng bên nhau trong bất kỳ một biến cố nào trên trường quốc tế.
    – Anh cũng rành lịch sử Hoa kỳ nhỉ, xin mời tiếp tục.
    – Người bạn thứ hai và thứ ba của Hoa kỳ là Đức và Nhật.
    – Tôi hiểu ý của anh bạn rồi, nghĩa là sau khi đấm đá nhau tơi bời, chúng tôi mới kết bạn chứ gì?
    – Ngài quá thông minh, quả thật ngay cả tôi cũng chưa thể rút ra ý tưởng đó.
    – Thế còn người bạn thứ tư
    – Người bạn thứ tư của Hoa kỳ là Hàn Quốc.
    – Các chàng của chúng tôi cũng đổ máu tại Hàn Quốc và bây giờ giữa hai quốc gia là một tình bạn gắn bó.
    – Và bây giờ trước khi kể về người bạn thứ năm của Hoa kỳ, tôi cảm nhận thế này. Hoa Kỳ là một quốc gia ai cũng muốn kết bạn không phải vì Hoa kỳ mạnh nhất, giàu nhất mà là vì đi với Hoa kỳ, mọi quốc gia cũng trở nên giàu và mạnh và đi bên Hoa kỳ người bạn nào cũng cảm thấy an tâm.
    – Tôi đã mường tượng ra người bạn thứ năm của đất nước chúng tôi rồi?. Ý của bạn là Việt Nam chứ gì?. Theo logic của bạn, giữa hai quốc gia chúng ta cũng đã đấm đá tơi bời đến sứt đầu mẻ trán và kết cục sẽ là một tình bạn giống như bốn người bạn của Hoa kỳ trên kia. Nhưng tôi cảm thấy rằng. Việt Nam chưa sẵn sàng làm bạn với Hoa Kỳ. Theo logic của bạn, chúng ta sẽ là bạn của nhau phải không?.
    – Bạn nói chúng tôi chưa sẵn sàng? Thế Hoa kỳ đã sẵn sàng chưa?. Việt Nam là quốc gia đầu tiên làm cho Hoa kỳ biết đến một hội chứng-Hội chứng Việt Nam. Cả hai chúng ta đều mang trên mình những vết thương chưa lành, mà mỗi khi động đến, không khéo sẽ làm chúng rỉ máu. Chúng ta đang cố làm lành những vết thương đó trên con đường nhận ra chúng ta sẽ là những người bạn gắn bó mãi mãi. Cá nhân tôi rất muốn logic trên là sự thật và rất muốn hai quốc gia chúng ta là bạn thật sự. Chúng tôi cũng muốn Việt Nam giàu và mạnh, cũng muốn đi bên Hoa kỳ mà thấy vững tâm.
    – Cảm ơn anh, không ngờ nhà khoa học nguyên tử cũng nghĩ về thế sự. Tôi đang suy nghĩ về chuyện này, và chúng ta nên bắt đầu bằng những việc cụ thể. Chuyện nguyên tử hạt nhân Đà lạt là một bước tiến. Nhiệm kỳ của tôi sẽ là nhiệm kỳ của việc tăng cường cung cấp học bổng cho sinh viên Việt Nam. Phải đợi đến khi cho người Việt Nam hiểu hơn về Hoa kỳ cũng như mọi người Hoa ky hiểu hơn về Việt nam thì chúng ta mới làm bạn thật sự. Trao đổi văn hóa, khoa học là một việc làm cần thiết, dài lâu nhưng nhất định phải làm. Cảm ơn nhà khoa học, tôi đã cảm thấy logic qua câu chuyện của bạn và mong muốn giống bạn: Logic đó sẽ thành hiện thực.
    Chúng tôi chia tay và tôi ra về với tâm trĩu nặng. Vết thương giữa hai quốc gia chúng ta chưa lành và việc cần nhất là đừng làm chúng rỉ máu. Chỉ đến khi đó chúng ta mới là bạn.

  3. Nhóc Ngốc said

    tôi hỏi mấy chú comment ở phía trên, trong nước hỗn loạn thì làm sao có sức đánh kẻ ngoài, hay là tạo điều kiện cho bên ngoài nhảy vào đánh mình? vớ va vớ vẩn. Nội bộ lục đục sao có thể đoàn kết cả dân tộc để cùng nhau giữ lấy nước? tôi thấy tất cả các người phải chịu trách nhiệm cho thế cục hiện tại mới đúng. Nếu mấy người không thừa cơ cháy nhà đi hôi của, thừa cơ lúc mọi người đang lo đối phó với trung quốc để gây rối, kích động dân tình thì sao CA phải phân tán lực lượng tập trung đi trấn áp bạo động, biểu tình trái phép??? Chung quy lại cũng chỉ vì sự ích kỷ của chính mấy người mà thôi!!!

    • DATNUOCTOI said

      Sự hỗn loạn đó đến từ cách quản lí yếu kém, bất công trong điều hành chính sách của nhà nước đv người lao động, sự kém cỏi trong dự báo tình hình của nhà nước chứ không phải ở người dân ông bạn ạ!…. Trong đám đông ấy, không loại trừ là còn có sự đồng lõa của chính quyền cho hả dạ trong cơn bưc bội, … ?!

      • quynhmai said

        Cho trung quốc nó đánh bỏ mẹ lủ cộng sản việt nam luôn cả hai đều phải chết để cho nhân sân việt nam được trường tồn Đoàn kết để lam gì?Để tiếp tục nuôi dưỡng bộ máy độc tài này sao?

      • Tiểu Yêu said

        ờm, nói thật thì…. cái định nghĩa cách quản lý và sự đồng lõa có là gì so với việc người dân đã bị kích động? như những kẻ nghiện lên cơn nghiện ấy, ai có thể ngăn được một đám đông đã bị kích động, phẫn nộ, thậm chí bị mờ mắt bởi những lời hứa hẹn sẽ được cho bao nhiêu, sẽ hôi của được bao nhiêu khi tham gia biểu tình, bạo động? mà bác nói sai rồi nhé, Trung đánh việt thì chết chính là dân đấy nhé, bom đạn nào có chừa cho ai sống sót nếu không học cách tự bảo vệ bản thân? Còn bác Quynhmai, bác nói như mình là một loài súc vật vậy. Không hài lòng bác có thể ra nước ngoài vĩnh viễn không về, chả ai cấm, cớ gì lại đòi gây chiến tranh để mag lại thiệt hại nặng nề cho người dân việt nam? nếu tôi không nhầm thì kích động chiến tranh cũng chỉ để các đối tượng phản động có cơ hội trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi mà thôi, nhân cơ hội phá hủy việt nam mà thôi. đó là điều mấy bác đều muốn sao?

  4. Võ Liêm said

    TRang này có giới thiệu nhiều trang khác, thế nhưng khi bấm vào trang khác thì lại bị chặn, cụ thể là các trang Dân luận, CLB các nhà báo tự do…Làm thế nào để vào được các trang khác do trang này giới thiêu? Bác nào biết, xin chỉ giáo hộ.

    Bài này viết hay, phân tích từng điểm rõ ràng. Nhiều ý kiến trong bài này thì cũng đã có người nêu lên trong các bài khác hoặc trong các comments, đó là những ye kiens hay và hữu ích, đáng tiếc những ý kiến ấy lại trái ví chủ trương đường lối, quan điểm của Đảng CS nên lại bị gán là ý kiến phản động. Ngay cái hiến pháp cũng đã thể hiện những quan điểm của Đảng (chứ không phải là khế ước xã hội của toàn dân) tức là những quan điểm sai. Nói tóm lại cái sai của Đảng CS trong suốt 84 năm qua từ khi thành lập đến nay là theo chủ nghiã Mác Lênin, lấy khẩu hiệu “trí phú địa hào dào tận gôgc trốc tận rễ” làm phương châm hành động, cái sai lầm ấy gây tác hại dần dần, nay thì nổ bung ra rồi, từ mồi lửa nay thành đám cháy lớn, từ chịu ảnh hưởng của anh Tàu CS làm cho kinh tế nghèo nàn (với chính sách hợp tác háo nông nghiệp và CCRĐ) đến chính trị độc tài độc trị, tham nhũng thối nát thì nay thành có nguy cơ mất nước. Những người CS thiếu giác ngộ chính trị nhưng lại cứ tưởng mình ở tầm cao trí tuệ, hết sai lầm này đến sai lầm khác, lúc sai lầm mà ai vavhj ra thì bảo người ta là phản động. Sau vài chục năm thi mới nhận ra sai lầm thì có hối cũng không kịp. Cách đay mấy chục năm giá như nghe theo ông Trần Xuân Bách mà cải cách chính thể và xã hội thì nay đâu đến nỗi. Thồ thế thay đổi, cả phe XHCN suoj đổ nhưng Đảng ta vãn bảo thủ, cứ khư khư giữ ghế hơn là lo vận nước, coi lý tưởng chủ nghãi hơn lợi ích dân tộc, đó chính là thiếu giác ngộ chính trị, nhưng lại chụp mũ cho người phê phán là phản động.

    Nay tình hình đất nước đến thế này mà không lo đối phó với ngoại bang mà vãn cứ cho công an đi đối phó với dân thì còn ra sao. Một người dan mà có hàng gàn chụ công an theo dõi, trong khi đó thì lại thiếu người đối phó với ngoại xâm ngoài biển cả. Đagnr CS toàn làm những điều ngược chiều, trai khoáy. Theo dõi , doe xet người ngay từng ly từng tý nhưng lại để cho kẻ xấu hàng đàn hàng lũ kéo nhau đi đập phá các công ty và doanh nghiệp nước ngoài. Ngành công an phải chịu kỷ luật về việc này mới đúng. Nếu là người biết tự trọng , biết danh dự thì ông bộ trưởng Bộ công an phải tự xin từ chức, trừ khi đó là chủ trương của chính các quan chức trong Đảng. Qua vụ việc này thì có nhiều nghi ngờ, không biết người trong nội bộ Đảng hay bàn tay của chính Trung quốc chỉ đạo nhóm côn đồ phá hoại? Bao giờ công an mới đưa vụ này ra ánh sáng? Lỗi của ngành công an hay lỗi của chính Đảng CS? Lỗi của Đagnr lại là lỗi của dan hay sao? Dan làm gì thì hãy hỏi Đảng là cho dan làm gì hay lại bắt dan đi tù? Ngay mấy ông nhà báo nhà văn đấu tranh hỏa bình bằng ngòi bút (hay bàn phím) không hề gây thiệt hại cho ai mà chỉ có lợi chung cũng bị Đảng cho vào xà lim bóc lịch.TÁc gải viết : “Để đất nước rơi vào nông nỗi này, chúng ta có thể đổ lỗi cho những người cộng sản. Nhưng, nếu cứ để đất nước tiếp tục tình trạng này, mỗi chúng ta đều phải cộng đồng trách nhiệm”. Người lao động thì chỉ biết làm theo thôi, làm thế nào cho không bị kết tội là có lỗi thì xin chịu.

  5. Nguyễn văn Lịch. said

    “Đừng cố gắng giữ nền độc tài cho tới ngày con cháu các vị có thể thừa kế ngai vàng…”.Lửa đã đặt dưới đống củi rồi đấy.

  6. Thăng Mo said

    Mot điêu hêt sưc quan trong nhưng rat it đươc moi ngươi dan đê y tơi la “cong san” thương “đanh đong” đang, nha nươc cua ho vơi to quoc va dan toc Viêt Nam !
    “Nhan dan Trung Quoc” cung chiu chung mot so phan như “nhan dan Viêt Nam” cua chung ta la “đa” va “đang” bi “đang” va cai goi la “nha nươc” cua ho “khung bo, lưa đao, cươp boc, băt bơ, đanh đap …” ! Vi vay, chung ta “căm phan”, chung ta “chong” la “chong” cai “đang”, cai “nha cam quyên” cong san Trung Quoc đa đưa ra nhưng chinh sach sai lam, chinh sach banh trương nươc lơn xam lăng đat đai, tai san, biên đao cua to quoc va dan toc Viêt Nam !
    Chung ta chăng co gi đê phai “thu han” hay “chong đoi” nhan dan Trung Quoc, mot dan toc cung đa va đang chiu nhiêu đau kho, bat cong va bao lưc tư phia đang va cai goi la nha cam quyên cua chinh ho !!!

    • DATNUOCTOI said

      Bác nói rất đúng. Bởi vậy cái thể chế của bọn cầm qyuền đã dẫn dắt, dồn ép con người xuống địa ngục hay tiến tới nền văn minh nhân loại nó quan trọng tới chừng nào! Thử nhìn 2 miền Triều Tiên thì biết, trong khi họ cùng một dòng máu, một nền văn hóa, một xuất phát điểm.

      “Tôi chỉ biết nhìn với cặp mắt buồn rầu về một quê hương và dân tộc có đầy đủ điều kiện để “hóa rồng” nhưng chỉ vì vài lựa chọn sai lầm, biến thành con giun đất”.

      TS.Alan Phan

  7. […] Trung Đạo: Để thắng được Trung Cộng (FB Trần Trung Đạo).  – Huy Đức: Mồi Lửa và Đống Củi (Ba Sàm). “Theo tôi, điều cấp bách nhất mà chúng ta, bao gồm cả những người […]

  8. […] một giải pháp dễ dàng cho bế tắc giữa Việt Nam Trung Quốc (RFA). – Huy Đức: Mồi Lửa và Đống Củi (Ba Sàm). “Theo tôi, điều cấp bách nhất mà chúng ta, bao gồm cả những người […]

  9. […] 2244. Mồi Lửa và Đống Củi […]

  10. DATNUOCTOI said

    Tôi thích cách ví von này. Đống củi thì chính xác hơn thùng thuốc súng.
    Nhưng cho dù viện dẫn với bất cứ lí do nào, quyền lợi gì thì cũng không thể nào còn hy vọng ở một chế độ mà lãnh đạo hèn hạ tới mức không dám gọi tên kẻ thù…
    KHÔNG CÒN HY VỌNG.

Bình luận về bài viết này