AFR Dân Nguyễn
25-11-2015
Hình ảnh cậu bé Nguyễn Mai Trung Tuấn, 15 tuổi tại phiên tòa của Tòa Án Nhân Dân một tỉnh miền tây Nam Bộ ngày hôm qua, khiến tôi cứ liên tưởng tới hình ảnh của em Phước trong bài thơ Mầm Hận: “Nuôi đi em cho đến lớn đến già/ MẦM HẬN ấy trong lồng xương ống máu/ Để thêm nóng mai kia hồn chiến đấu/ Mà hôm nay anh đã nhóm trong lòng”.
Đó là bốn câu kết của một bài thơ mà tôi và có lẽ cả những người đồng trang lứa với tôi đều đã học thuộc lòng từ những năm tháng “dưới mái trường xã hội chủ nghĩa”. Đó là bài thơ của Tố Hữu, nhà thơ “viên đá tảng” của văn học cách mạng. Bài thơ miêu tả nỗi lòng của nhà thơ cách mạng khi chứng kiến cảnh Phước, một em bé đi ở đợ, bị chủ rày mắng đuổi đi.
“Em len lét cúi đầu tay sách gói/ Áo quần dơ, cắp chiếc nón le te/ Vẫn chưa thôi lời đay dứt nặng nề/ Hàng dây tiếng rủa nguyền trên miệng chủ/ Biết không em nỗi lòng anh khi đó/ Nó tơi bời, đau đớn lắm em ơi!...” Đọc tiếp »