GS Nguyễn Văn Tuấn
13-09-2014
Đọc bài “Anh thợ hồ quên mình tìm bé mất tích: Thôi thúc tình người” trên tường của một người bạn, và thấy câu cuối của bài viết có câu giống như than thở: “Âu đây cũng là điều đáng để suy gẫm.” Đáng suy ngẫm thật vì câu chuyện trong bài báo nói lên một sự tiếm công trắng trợn của giới cầm quyền, nhưng đồng thời cũng phản ảnh số phận “thấp cổ bé họng” của người dân trong xã hội VN hiện nay. Câu chuyện có thể phản ảnh một thể chế chiếm đoạt.
Câu chuyện kể rằng anh thợ hồ Nguyễn Văn Tâm đã can đảm lặn xuống ống cống để tìm và đem được thi thể của cháu bé La Văn Tỷ (đã mất tích trước đó 3 ngày). Anh Tâm chỉ có cái đèn soi ếch và một tấm lòng cộng chứ chẳng có công cụ bảo hộ nào khác như chúng ta hay thấy các nhân viên cứu hộ ở các nước tiên tiến hay dùng. Anh ngụp lặn trong cống 3 ngày liền. Anh là người duy nhất tìm được thi thể bé Tỷ và người duy nhất đem được thi thể lên bờ giao cho cha mẹ em.