BA SÀM

Cơ quan ngôn luận của THÔNG TẤN XÃ VỈA HÈ

1874. Việt Nam thiếu vắng lãnh tụ?

Posted by adminbasam trên 03/07/2013

Phạm Dzũng

Tháng 6-2013

I-Những lãnh tụ của “Bên thắng cuộc” –

Đọc xong Bên Thắng Cuộc (Huy Đức, OsinBook 2012), ai lại không khỏi ngậm ngùi trước những mất mát to lớn của dân tộc mình, những đau khổ thê lương của người dân Việt trong gần 200 năm, kể từ ngày Pháp thôn tính cả nước Việt làm thuộc địa cho tới nay, gần 40 năm sau khi CS miền Bắc toàn thắng và chiếm trọn miền Nam. Ai là người biết suy tư lại không lo sợ cho viễn ảnh đất nước ngày càng tiếp tục tụt hậu, tức tối cho những sai lầm to lớn không tha thứ được của nhà cầm quyền CSVN từ sau khi thống nhất cả nước 1975 cho tới nay.

Tuy nhiên, nếu người viết lịch sử mà không phản ảnh hoàn toàn được sự thực lịch sử hoặc làm rõ bộ mặt thực của những nhân vật lịch sử, hoặc vì bị một ràng buộc nào đó để tránh né, biện minh cho một bên, thì hậu thế sẽ không học được gì ở giai đoạn lịch sử bi thương này, vì suy nghĩ ở người đọc bình thường sẽ bị định hướng như sau:

– Trên hết, vì những lãnh tụ, lãnh đạo này đã có công lớn làm cách mạng giải phóng dân tộc, đã có hy sinh chiến đấu, có cố gắng phục vụ, có quyết tâm sửa sai, khắc phục v.v… cho nên nếu họ có làm sai thì chỉ là vì thiếu kiểm soát, vì vấp phạm lỗi lầm… thì vẫn có thể tha thứ được….

– Lỗi lầm của những lãnh tụ, lãnh đạo này chẳng qua là do trình độ văn hóa thấp kém, vì thiếu khả năng, vì dốt, hoặc chỉ là do bệnh “cuồng tín giáo điều”, hoặc “ấu trĩ tả khuynh”, hoặc “chủ quan duy ý chí”, cho nên cần có thời gian để “từng bước khắc phục”. Hơn nữa, vì họ “xuất thân nhân dân lao động”, cho nên và phải được cho cơ hội để “vừa học vừa làm”.

Đó là những hình ảnh cuối cùng mà sau khi đọc Bên Thắng Cuộc, người đọc có thể nhìn thấy ở các lãnh tụ CS nổi bật như Hồ Chí Minh (chống thực dân, nhưng lại phục tùng Stalin, Mao Trạch Đông), Lê Duẩn (tham vọng quyền lực và độc đoán, vừa chủ trương thanh trừng nội bộ để chống xét lại, vừa chủ trương theo Nga chống Tàu), Võ Văn Kiệt (chủ trương “Đổi mới” chỉ đủ để chữa cháy cho chế độ), và Nguyễn văn Linh (Đổi mới nửa mùa, Cuồng tín giáo điều, sẵn sàng phục tùng CS đàn anh dù là Nga hay Tàu). Cảm tưởng chung của người đọc, nếu không hoặc chưa đọc được những nguồn tài liệu khả tín khác, sẽ chỉ tới mức độ tiếc rẻ, và dễ dàng tin vào lời bào chữa rằng, chính sách thì đúng nhưng thực hiện chưa tốt, hoặc trên chủ trương đúng nhưng dưới thi hành sai, hoặc quá lắm thì chẳng qua chỉ vì các lãnh tụ CS dốt và cuồng tín, giáo điều, duy ý chí tả khuynh…. cho nên kết luận chung sẽ chỉ là: thật đáng tiếc cho vận nước nổi trôi, đáng thương cho dân tộc mình, đáng trách nhưng cũng đáng tội nghiệp cho các nhà lãnh tụ, thế thôi-

Có thể là tác giả cũng chỉ nghĩ tới mức độ đó, cho nên điều mà tác giả viết gần như lời một luật sư bào chữa cho tội nhân. Ngay cả khi kết nối lịch sử, nhắc lại cuộc Cải Cách Ruộng Đất 1956, tác giả cũng không thấy được hoặc cố gắng để có thể làm cho người đọc thấy được bản chất tay sai cho Tàu và Nga của Hồ Chí Minh khi ngay từ những ngày đầu nắm quyền lực đã cam tâm chấp nhận sự thao túng của quan thầy CS Tàu, để mặc cho bàn tay thâm độc của Tàu tung đòn đánh quyết liệt vào nguyên khí dân Việt, thực hiện mưu sâu diệt nhân tài cố tình lồng vào các chiến dịch đẫm máu đó : đoàn cố vấn Tàu do Hồ Chí Minh mời sang, núp dưới vai trò đại diện cho Mao Trạch Đông chỉ đạo việc thực hiện chiến dịch CCRĐ và Đấu tranh giai cấp, Rèn cán chỉnh quân, đã áp lực Hồ Chí Minh phải để chúng trực tiếp  điêù khiển những đội đặc nhiệm giết và thanh trừng hơn nửa triệu người, cố tình lồng vào trong danh sách đó để tiêu diệt hơn 1/2 số cán bộ đảng viên Việt Minh thuộc thành phần có học, có tinh thần dân tộc, có công trạng lớn trong chống Pháp (những lãnh đạo, lãnh tụ trong tương lai) (*1). Cố vấn Tàu cố tình chỉ để cho HCM giữ lại đám đàn em thân Tàu, phục Tàu, sợ Tàu, những kẻ cuồng tín giáo điều, những cán bộ vô học, và đám quần chúng hoang mang sợ hãi, sẵn sàng chịu nhồi sọ mà thôi-

Trong cuộc chiến Tàu Việt từ ngàn xưa tới nay, sách lược muôn đời của Tàu vẫn là tàn hại nguyên khí của dân Việt, và chúng ra tay rất sớm, “tiên hạ thủ vi cường”, trong thời gian kể từ 1956, Tàu đã thực hiện mục tiêu đó một cách rất quyết liệt và hiệu quả: ở miền Bắc, chỉ trong thời gian vài năm, đã tiêu diệt hoặc vô hiệu hóa hầu như hoàn toàn những người có tinh thần dân tộc, những người có khả năng tư duy độc lập, những người có tiềm năng lãnh đạo, tóm lại là những nhân tài quý hiếm của đất nước, chỉ để lại những kẻ phục Tàu, sợ Tàu, những thành phần chịu cúi đầu khuất phục hoặc tay sai, những kẻ cuồng tín dốt nát nhưng có tham vọng quyền lực độc tài và bọn cơ hội, những loại người này sẵn sàng đổ máu dân lành vô tội để thực hiện tham vọng của họ dưới chiêu bài “xây dựng chuyên chính vô sản”. Những kẻ này chính là bọn giặc nội xâm, là những kẻ đã bị nhiễm nọc độc CSCN. Theo bản năng và quán tính, họ sẵn sàng tiêu diệt hết những kẻ khác có tiềm năng cạnh tranh vai trò lãnh tụ của mình, bất kể là đó là người yêu nước, nhân tài của đất nước, hay đồng chí đồng đội của mình.

Như một quy luật, một guồng máy đã được định hình thế nào, thì sẽ chỉ chế tạo ra được 1 thứ sản phẩm nhất định. Thực tế lịch sử cho thấy hầu như toàn thể thanh thiếu niên miền bắc VN đã bị tê liệt vì tẩy não và bạo lực chuyên chính, cho nên đã nhắm mắt tung hô bọn lãnh tụ cuồng tín, lao vào cuộc chiến huynh đệ tương tàn xâm lăng miền nam. Đồng thời lịch sử cho thấy đám người theo CSCN thay nhau cầm quyền kể từ  sau 1956 cho tới nay chỉ giỏi trong chiến tranh, giết chóc và phá hoại, nhưng lại rất bất lực, vụng về và hoàn toàn không có khả năng trong xây dựng đất nước. Trong thực tế, sau khi phải từ bỏ lối kinh tế kiểu XHCN để tránh chết đói, đứng trước những mối lợi to lớn khi kinh tế khá lên, họ bị suy thoái nhanh chóng trong đạo đức, mau chóng phân hóa thành những nhóm lợi ích cạnh tranh nhau về quyền và lợi, sẵn sàng đàn áp nhân dân và lệ thuộc ngoại bang để bảo vệ quyền lợi đó, do đó không lạ gì đất nước ta sau 40 năm thống nhất và hòa bình, lại ngày càng tụt hậu thê thảm mọi mặt so với các nước láng giềng trong khu vực như ngày nay.(*2)

Theo dõi những diễn biến lịch sử tiếp theo năm 1956, không khó để nhận thấy đòn đánh quyết liệt đầu tiên của Tàu qua các chiến dịch khủng bố nhà nước năm 1956 là rất hiệu quả, triệt để, và có tính quyết định trong sách lược tiêu diệt nguyên khí đất nước Việt vừa mới bắt đầu phục hồi sau khi thắng thực dân Pháp. Đòn đánh này cũng tạo tiền đề, tạo điều kiện cho các vụ khủng bố nhà nước khác tiếp diễn liên tục như: Vụ án xét lại chống đảng (1967-1973 nhằm củng cố thế lực độc tôn của Lê Duẩn), trận Mậu Thân 1968 (nhằm tiêu diệt lực lượng quân sự của những người theo Mặt trận Giải phóng MN vì tinh thần dân tộc chủ nghĩa, có tiềm năng chia sẻ quyền lực chính trị với miền Bắc sau khi thống nhất đất nước), chính sách bội ước và thanh trừng phe Mặt trận GPMN, chính sách cào bằng kinh tế miền Nam, phá hủy văn hóa phẩm miền Nam, chính sách cầm tù, đày đọa quân nhân viên chức VNCH sau 1975, và cái quái thai “Kinh tế thị trường theo định hướng XHCN” còn đang được vá víu thực hiện cho tới ngày nay, đều là những hệ luận không thể tránh khi đất nước được điều khiển bởi những lãnh tụ cuồng tín, giáo điều, độc tài độc đoán mà lại thiếu học vấn, thiếu kiến thức và kinh nghiệm xây dựng kinh tế như những tập đoàn Lê Duẩn, Đỗ Mười, Nguyễn Văn Linh v.v…

Hệ lụy của chuỗi sai lầm do “chủ quan, duy ý chí, và ấu trĩ tả khuynh … “ này rất bi đát ngoài sức tưởng tượng cho dân Việt, nó trở thành chuỗi khủng bố, phá hoại liên tục vào nguyên khí và tiềm lực kinh tế của đất nước VN, nó làm băng hoại khối đoàn kết dân tộc, làm cạn kiệt nhân tài, tiêu hao trầm trọng sinh khí của dân tộc, đồng thời cũng tiếp tục là nguyên nhân sâu xa của tình trạng ngày càng tụt hậu mọi mặt của VN so với các nước láng giềng mà trước 1975 từng thua xa VN (Thái, Miên), hoặc chỉ tương dương miền Nam VN (Nam Hàn, Đài Loan…).

Động thái mà chính quyền CSVN hiện nay đang làm: một mặt dùng bạo lực đỏ và đen để đàn áp những cuộc biểu tình chống xâm lược, chống tham nhũng, chống cướp đất cướp nhà, đàn áp các nhà đối lập, các blogger, các phản kháng của tôn giáo, trí thức,..v.v.., mặt khác dung dưỡng tham nhũng phá hoại kinh tế, phá sản giáo dục, làm thối nát xã hội, hư hỏng thanh thiếu niên đã tiếp tục làm suy sụp thêm nguyên khí đất nước, và làm tê liệt khả năng liên minh với các siêu cường như Mỹ, Nga để có đối trọng với sức mạnh kinh tế quân sự áp đảo của Tàu.

Hiện tượng bế tắc tương lai và suy yếu toàn diện vừa về lãnh đạo, vừa về văn hóa, xã hội, kinh tế và quốc phòng của Việt Nam chứng tỏ rằng Tàu đã thành công trong sách lược làm Việt Nam suy thoái triệt để. Mối nguy hiểm lớn nhất là ở chỗ bọn xâm lược không cần phải trực tiếp ra mặt, mà lại sai khiến được chính nhà cầm quyền Việt để thực hiện việc “giết tiềm lực” (*3): tiêu diệt nhân tài, đàn áp bóc lột nhân dân, phá hoại tiềm lực kinh tế quốc phòng của chính dân tộc mình. Hậu quả sự tự mình phá hoại mình (còn gọi là nội xâm, hoặc tự thực dân) do đó còn triệt để và nghiêm trọng gấp rất nhiều lần so với bị ngoại bang tấn công trực tiếp.

Điều quan trọng mà nhân dân và đất nước đang cần ở những người viết lịch sử là phải vạch rõ cái nguyên nhân sâu xa của mọi hiện tượng suy sụp của đất nước chính là từ âm mưu tiêu diệt tinh thần Việt, nguyên khí Việt nằm trong sách lược ngàn năm bành trướng Đại Hán, thể hiện qua tập đoàn lãnh đạo CSVN kể từ HCM, là tập đoàn đã được khuôn đúc và dung dưỡng để phục vụ chủ nghĩa Đại Hán. Từ đây mới đi đến kết luận dứt khoát là phải giải thể chế độ độc tài đảng trị của CSVN thì mới mong có cơ may thoát khỏi mất nước vào tay Tàu.

Phải làm sao để người trong nước nhìn thấy ngay cái nguy mất nước ở chỗ nào, thì mới có hiệu quả giải độc và giáo dục quần chúng, giải phóng cả nước khỏi nạn nội xâm để chung sức chung lòng chống ngoại xâm cứu nước. Đối tượng quan trọng để vận động chính là những người đang bị áp bức, những người có tinh thần dân tộc trong nước để tạo thành phong trào quần chúng rộng khắp.

Chỉ sợ rằng đến khi mà quần chúng nhân dân, trí thức trong và ngoài nước thấy rõ rệt được  bản chất tay sai cho Tàu của những người lãnh đạo đảng CSVN (vốn đã bộc lộ ngay từ những năm 30), đồng thời thấy rõ âm mưu rất thâm độc, rất mực kiên trì và khôn khéo của Tàu để trực tiếp hoặc gián tiếp điều khiển tập đoàn lãnh đạo tay sai đó đưa dần dần đất nước VN vào tình thế buộc phải chấp nhận trở thành phiên thuộc của Tàu, thì đã quá muộn rồi-

 II-Lãnh tụ của cuộc chiến vì dân chủ và độc lập dân tộc-

Tình hình ở VN hiện nay như nước sôi lửa bỏng, tuy rằng nhân tài VN chưa đến nỗi kiệt quệ, nhất là ở miền Trung và miền Nam do trước đây ở dưới sự kiểm soát của chính quyền Cộng Hòa nên không bị ảnh hưởng của cuộc CCRĐ 1956, trong giới trí thức kể cả ở những thành phần trụ cột của chế độ hầu như đều nhận thấy tính vô năng và suy thoái của chế độ và lãnh đạo sẽ đưa đến nguy cơ mất nước, và đều muốn thay đổi trước khi quá muộn, nhưng mối lo lớn nhất là ở chỗ ta có thể có nhiều Nguyễn Trãi mà không có Lê Lợi, nhiều La sơn phu tử mà không có Nguyễn Huệ… thì đất nước sẽ tan nát, đại nạn dân mình sẽ lớn lắm….

Cho tới nay, trước mắt người dân, chính quyền và Đảng CSVN chỉ còn đủ “nhân tài” để đấu đá tranh chấp lẫn nhau quyền lợi, địa vị, bóc lột nhân dân và làm vừa lòng quan thầy bằng cách đàn áp phong trào đấu tranh yêu nước. Chính quyền CSVN đang trở thành vô năng lực trong bảo vệ chủ quyền và quản trị đất nước. Văn hóa xã hội băng hoại khủng khiếp, giáo dục phá sản đến mức tuyệt vọng, khoa học công nghệ và nền kinh tế sãn xuất thì tụt hậu khiến cho Quốc phòng suy yếu, đối sách chính trị thụ động và phụ thuộc vào Tàu mọi mặt đến mức chưa từng thấy trong lịch sử. Đất nước suy yếu đến như vậy mà không rơi vào tay ngoại bang thì mới là chuyện lạ. Không khó để nhận thấy rằng tới nay trong sách lược bành trướng thôn tính VN, Tàu đã hầu như thành công trong 2 mục tiêu: Mục tiêu căn bản là biến miền Bắc vĩnh viễn trở thành lá chắn an toàn che chở phía Nam nước Tàu, giống như Bắc Hàn là lá chắn phía đông bắc- Mục tiêu thứ 2 là thôn tính Việt và Đông Dương để bành trướng xuống Nam Á, tiến ra biển Đông tranh dành ảnh hưởng với Mỹ và Nga, từng bước thực hiện giấc mộng bá chủ thế giới.

Suy nghĩ theo hướng đó, thì thấy rõ là hành động liên tục trấn áp dân và liên tiếp nhượng bộ Tàu vừa lén lút, vừa công khai của nhà cầm quyền VN chứng tỏ Tàu đã nắm được tập đoàn cầm quyền CSVN, nắm được bộ máy công an… như vậy chính là Tàu đang cai trị VN. Mọi động thái phản kháng chiếu lệ của nhà cầm quyền CSVN đối với hành vi xâm lược, ngang ngược của Tàu ở biển Đông và biên giới phía Bắc chỉ là để che mắt thiên hạ để chuẩn bị giao hết căn nhà VN cho chủ mới là Tàu….

Tuy nhiên, bên này biên giới mong manh của sự bi quan trước hiểm họa mất nước vào tay Tàu, qua các phong trào chống đối ngày càng lớn mạnh của tuổi trẻ và người dân trong nước, và xu thế dân chủ hóa trên thế giới, chúng ta vẫn có thể tin vào tiền đồ của một dân tộc đã chiến đấu mấy ngàn năm để tồn tại. Ngày nay không còn là thời kỳ của Hung nô và Mông cổ nữa và nước Việt Nam sẽ không cô đơn trong trận chiến tự vệ, các lân bang và siêu cường khác sẽ không để cho Tàu, một tên to xác nhưng man rợ, hành xử ngang ngược, muốn làm gì thì làm đối với sự toàn vẹn lãnh thồ của Việt Nam vốn là 1 phần thiết yếu đối với nền hòa bình và ổn định ở Đông Nam Á và thế giới- Đến một lúc nào đó không xa, khi thời cơ đến, sẽ có một bậc anh hùng xuất đầu lộ diện để lãnh đạo toàn dân trong cuộc chiến chống xâm lược, dành lại độc lập và chủ quyền cho đất nước.

Thời cơ đó sẽ đến khi nước Tàu phải đối mặt với nguy cơ động loạn nội bộ, vì xã hội rộng lớn và nền kinh tế chỉ huy tập trung của Tàu vốn có nhiều bất cập to lớn mà một hệ thống chính trị độc đoán độc tài phản dân chủ không thể giải quyết nổi. Với những nhược điểm có tính cơ cấu của một nước lớn, đất không nuôi nổi dân, Tàu đang bị buộc phải phát triển theo hướng bá quyền cổ điển, Tàu sẽ bị lôi kéo vào cơn lốc xoáy của những tranh chấp quốc tế, và chạy đua vũ trang với Mỹ. Tình trạng nổ tung giống như Liên Xô trước đây đối với Tàu do đó không thể tránh khỏi. (*4)

Một khi Tàu bị suy thoái kinh tế, biến động xã hội và chính trị sẽ rất lớn, sẽ có những cuộc nổi dậy của những dân tộc bị áp bức ở Tây Tạng, Nội Mông, Tân Cương… Tình thế lúc này sẽ tạo điều kiện cho những phong trào đấu tranh ở VN phát triển rộng đến mọi thành phần dân chúng, nhất là nông dân, dân nghèo thành thị, và quân đội, là những thành phần bị chính quyền và đảng CSVN bóc lột đến tận cùng.

Những phản ứng biểu lộ lòng yêu nước trong nhân dân, nhất là tầng lớp trí thức và sinh viên học sinh nay đã vượt quá mức độ dư luận, tuyên ngôn tuyên cáo, sáng tác văn thơ yêu nước, những bản nhạc yêu nước. Phản ứng của người dân Việt trong nước tỏ ra có tiềm năng lan rộng và quyết liệt dù bị đàn áp và kiểm soát chặt chẽ. Tuy nhiên, với kỹ thuật kìm kẹp đàn áp tinh vi của nhà cầm quyền tay sai và sự tác động, can thiệp vừa trực tiếp vừa gián tiếp của Bắc Kinh, cuộc cách mạng vì dân chủ và độc lập dân tộc trong nước  chỉ có thể thành công khi có được 1 lãnh tụ thực sự đáp ứng được khát vọng sinh tồn của dân tộc, có khả năng tập hợp được quần chúng, hoặc thành lập được 1 lực lượng kháng chiến đủ năng lực du kích chiến để tồn tại và phát triển khi có cơ hội. Người lãnh tụ này chỉ có thể xuất hiện và hoạt động hiệu quả khi rối loạn xã hội hoặc bạo loạn xảy ra ở khắp nơi mà chính quyền tay sai không còn kiểm soát nổi. Hiển nhiên là một lãnh tụ của phong trào quần chúng phải là người của quần chúng, và phải là 1 chiến sĩ đang cùng đấu tranh với chiến hữu và đồng bào mình.

Quan sát tình thế hiện nay, nhân dân VN bị chính quyền CS tay sai khống chế không khác gì thời dưới ách đô hộ của Tàu hoặc Tây. Một lãnh tụ giải phóng dân tộc nếu có chắc chắn là chưa thể lộ diện, và hiện nay chưa một ai biết đến, vì nếu lộ diện, sẽ bị tiêu diệt hoặc vô hiệu hóa ngay. Đến lúc thời cơ thuận tiện, vị lãnh tụ này sẽ xuất hiện từ nhân dân như Ngô Quyền, Lê Lợi, Quang Trung, từ lực lượng vũ trang như Lê Đại Hành, hoặc từ chính quyền đương đại như Lý Công Uẩn, Trần Hưng Đạo….

Thuận lợi lớn nhất và căn bản cho sự tồn tại của dân Việt, của nước Việt hiện nay về tinh thần vẫn là niềm tin vào sức sống dân tộc, và về  lực lượng vật chất, nhân sự vẫn là tầng lớp thanh niên sinh viên trí thức, quân nhân, công nhân, nông dân bị bóc lột, và dân nghèo thành thị, đồng thời với lực lượng việt kiều, trí thức, khoa học gia, công kỹ nghệ gia có mặt trên khắp các nước lớn trên thế giới, nhất là ở Mỹ, Pháp, Úc, Canada …  là những nơi người Việt đang từ từ tụ họp với nhau thành những cộng đồng dân số đủ đông để có sức mạnh chính trị thông qua lá phiếu, và tổ chức được những hội đoàn sinh hoạt để tương trợ nhau hoặc bảo tồn văn hóa Việt- Thuận lợi này không thấy có ở những dân tộc khác đang bị Hán hóa, đang bị CS Tàu đàn áp như Nội Mông, Tây Tạng, Tân Cương.

Trên căn bản những thuận lợi lớn lao đó, nếu tính cho một kế sách lâu dài và hiệu quả để chống lại nạn bị Hán hóa và mất nước, rõ ràng là phải củng cố các cộng đồng người Việt, chống chia rẽ, phân hóa nội bộ và âm mưu phá hoại của nhiều phía và phe nhóm, đồng thời thống nhất mục tiêu, nội dung và phương pháp hành động trong các công tác chung, điều này khó thực hiện vì chưa có thống nhất chỉ huy (chưa có lãnh tụ?) và vì bối cảnh chính trị hiện nay khiến không thể có yểm trợ từ chính quốc như các sắc dân khác. Trong điều kiện hiện nay, công việc khẩn cấp và quan trọng nhất là hướng mục tiêu hoạt động cộng đồng vào việc xây dựng thế hệ kế thừa, bằng cách khuyến khích, giúp đỡ những chương trình, kế hoạch duy trì và phát huy truyền thống, văn hóa Việt cho cộng đồng người Việt ở nước ngoài, dạy lịch sử Việt, dạy tiếng dạy chữ Việt và văn hóa Việt cho thanh thiếu niên Việt ở nước ngoài, như lời nhà học giả Phạm Quỳnh đã nói: “Tiếng Việt còn, thì nước ta còn”. Mặt cần thiết khác là đầu tư hoặc ủng hộ các chương trình nâng cao dân trí, đào tạo nhân tài, nhất là nhân tài, trí thức trong nước, các chương trình cứu trợ trẻ nhỏ, các nạn nhân của thiên tai, nghèo đói và bất công, kể cả trợ giúp thân nhân bạn bè đang gặp khó khăn, bao dung và giúp đỡ tinh thần các du học sinh và lao động hợp tác từ VN qua nếu họ có thành tâm và thiện chí hòa nhập v.v…  Kết quả của những chương trình này không những đáp ứng về mặt tình cảm và nhân đạo, mà còn là giải pháp khả thi và hiệu quả duy nhất để thực hiện đoàn kết dân tộc, bồi dưỡng và phát triển nguyên khí dân tộc.

Việc ủng hộ các chương trình Cứu trợ Y-tế Xã-hội và nâng cao đời sống, nâng cao dân trí cho đồng bào trong nước dù chỉ đơn giản là vì mục đích nhân đạo, trước mắt có thể hoặc đã bị không ít người chống đối, sự chống đối này có lý do chính đáng, là vì tiền bạc vật phẩm cứu trợ cũng đã rơi nhiều vào tay tham nhũng ở VN, và phải làm những việc mà đáng lẽ là bổn phận của chính quyền VN. Tuy nhiên, đấu tranh để cấm vận hoặc cô lập hoàn toàn VN cũng không phải là biện pháp khả thi và hiệu quả. Khách quan nhận xét, những nước như Bắc Hàn rất cô lập và nghèo đói thì lại càng lệ thuộc Tàu, và xem như Cuba, bị cấm vận trên 50 năm nay cũng đâu có sụp đổ? chỉ có dân là tàn mạt thôi. Đồng thời phải tự hỏi xem, thời xưa nếu không có sẵn Nguyễn Trãi và những nhân tài vật lực trong nhân dân, thì vua Lê Lợi lấy ai giúp đỡ để chiến đấu chống giặc Minh suốt 10 năm gian lao để cởi ách nô lệ cho dân ta? và vua Quang Trung làm sao chiến thắng giặc xâm lược Mãn Thanh một cách thần tốc  nếu không có sẵn tướng giỏi, quân khỏe?

DZ

________________________

(*1)- Nhìn lại cuộc Cải cách ruộng đất,  Bùi Tín: Những bài học còn nóng hổi http://www.talawas.org/talaDB/showFile.php?res=8440&rb=0401

(trích):“….Trong CCRĐ nông dân Việt Nam đã chịu bao nhiêu tổn thất? Theo thống kê nội bộ của ĐCS (chưa được công khai hóa), ở những vùng đã làm CCRĐ: … Vậy là tính sơ sơ, số nạn nhân trực tiếp nói chung lên đến nửa triệu con người.
– Chưa hết, theo thống kê nội bộ, trong chỉnh đốn tổ chức được tiến hành ở 2.876 chi bộ ĐCS gồm có 15 vạn đảng viên, đã có đến 84.000 đảng viên bị xử trí (bị tù, tra tấn, xỉ vả, bị giết) chiếm 47%. Con số khủng khiếp này – nhiều hơn số địa chủ bị đấu tố – đã được giữ rất kín. Tôi có những bạn thân, đồng đội cấp trung đoàn (hồi ấy chưa có quân hàm) là trung đoàn trưởng, tỉnh đội trưởng… bị đánh rụng hết răng, mù mắt, gẫy chân; một số khi sửa sai thì đã bị lao phổi nặng do phải nằm đất ẩm, chỉ có manh chiếu rách. Số đảng viên bị tra tấn còn tàn khốc hơn dân thường vì bị coi là phần tử thù địch chui vào Đảng để phá từ bên trong. Hầu hết là đảng viên trí thức, có trình độ học vấn khá. ….” (ngưng trích).

*Xem thêm:  Hồ Chí Minh và Cải Cách Ruộng Đất. Đại Nghĩa: http://www.danchimviet.info/archives/35479
“Ông Hoàng Tùng, nguyên Tổng Biên tập báo Nhân Dân (1954-1982) kể lại trong chuyện “Bí mật HCM” cho chúng ta thấy được sự nô lệ của ông Hồ và đảng Lao Động Việt Nam (tiền thân của đảng CSVN) như thế nào: “Mùa hè năm 1952 Mao Trạch Đông và Stalin gọi bác sang, nhất định bắt phải thực hiện CCRĐ. Sau thấy không thể từ chối được nữa, bác mới quyết định phải thực hiện CCRĐ…. Mục đích của họ không phải là CCRĐ mà là đánh vào đảng ta ….

Ngay sau khi Bác quyết định cải cách ruộng đất, Trung Quốc đã cử các đoàn cố vấn sang. Đoàn Cố vấn Cải cách ruộng đất do Kiều Hiểu Quang, phó bí thư Tỉnh ủy Quảng Tây, phụ trách”.

*Xem thêm: Bên Thắng Cuộc, Huy Đức, NXB OsinBook, California, USA 2012, trg 255 “…Cùng với cải cách ruộng đất, chiến dịch “Chỉnh đốn tổ chức Đảng và chính quyền” mà Hồ Chủ tịch ca ngợi trong báo cáo trước Hội Nghị Trung ương 5 cũng đã gây tổn thương nặng nề cho Đảng”.

 (*2)- Hồi ký Trần Quang Cơ, Chương 1- http://www.diendan.org/tai-lieu/ho-so/hoi-ky-tran-quang-co/hoiky-tqc-ch-1
“….tôi thật sự đau xót vị ta đã bỏ lỡ mất cơ hội củng cố thế đứng của Việt Nam trong hoà bình để tập trung phát triển đất nước sau bao năm chiến tranh, lỡ cơ hội san bằng khoảng cách với các nước cùng khu vực. Trong tập hồi ký của mình13, Lý Quang Diệu đã nhận xét: “Năm 1975 thành phố Hồ Chí Minh có thể sánh ngang với Bangkok. Nhưng nay (năm 1992) nó tụt lại đằng sau tới hơn 20 năm”…

 (*3)-  Xem: Chính Đề (Tùng Phong & Ngô Đình Nhu) http://phamthientho.wordpress.com/2011/07/30/1888/

“….Liên tục, và lúc này hơn lúc nào hết, nạn ngoại xâm vẫn đe dọa dân tộc Việt Nam. Để duy trì ách thống trị của mình, các cường quốc xâm lăng thường áp dụng,đối với các dân tộc bị trị, nhiều biện pháp, tuy có khác nhau về hình thức, nhưng chung qui vẫn thuộc hai loại chính:

* Ngăn ngừa không để cho các quyền lợi kinh tế thuộc vào tay người bản xứ.
* Kiềm hãm không để cho dân trí phát triển.

Các loại biện pháp thứ nhứt nhằm mục đích tiêu diệt tất cả các phương tiện vật chất của người bị trị.
Các loại biện pháp thứ hai nhằm mục đích tiêu diệt những người có khả năng xửdụng các phương tiện vật chất trên, nghĩa là các nhà lãnh đạo xứng danh.

Đối với các dân tộc bị trị hai loại biện pháp trên đều có những hậu quả vô cùng thảm khốc…

Vì vậy cho nên, đối với một quốc gia mà nền độc lập bị đe dọa hay đã mất, thì phương pháp hữu hiệu nhứt và điều kiện thiết yếu nhứt để chống lại ngoại xâm là nuôi dưỡng và phát triển sự lãnh đạo.

Trong thực tế, nuôi dưỡng và phát triển sự lãnh đạo có nghĩa là tạo hoàn cảnh thuận lợi để cho cái tinh túy của tập thể hun đúc nên thiểu số lãnh đạo xứng danh….

Như thế thì, tới đây, chúng ta đã làm sáng tỏ được ba điểm:

1. Việt Nam của chúng ta là một nước nhỏ và yếu lúc nào cũng bị nạn ngoại xâm đe dọa.

2. Trong công cuộc chống ngoại xâm, một khí giới hữu hiệu nhứt là phát triển lãnh đạo.

3. Trong công cuộc phát triển lãnh đạo, điều kiện thiết yếu cần được thỏa mãn là: Thiểu số lãnh đạo phải thấu triệt vấn đề cần phải giải quyết của cộng đồng…..”

*Xem thêm: Huyền thoại Hồ Chí Minh– Trần Gia Phụng (Đàn Chim Việt- 20/3/2013):

“Việt Minh thủ tiêu hàng loạt các đảng viên Quốc Dân Đảng, các nhà trí thức khác, và hàng ngàn tín đồ đạo Cao Đài.(5) Việt Minh thủ tiêu tất cả những ai không theo chủ nghĩa CS và có thể tranh quyền với Việt Minh, từ trung ương, ở các thành phố lớn, đến những đơn vị nhỏ nhất ở các làng xã, dù họ là những người yêu nước hay là những nhân tài của đất nước. Việt Minh gọi hành động nầy là “giết tiềm lực”, tức giết những người có tiềm lực nguy hiểm cho CS về sau.”

(*4)-Xem The coming collapse of China, Gordon G. Chang 2001

 

58 bình luận to “1874. Việt Nam thiếu vắng lãnh tụ?”

  1. GÀ QUÊ said

    Nhầm rồi. Việt Nam đang lạm phát lãnh tụ thì có.

  2. Ẩn danh said

    LÃNH TỤ = TỦ LẠNH, ở Việt nam có rất nhiều từ Saratov, Hitachi đầu gấu đến Hitachi 3 buồng và nhiều thứ khác.

    • abcsukien said

      – Tại sao Việt Nam thiếu vắng lãnh tụ?

      – Quần chúng công nhân, nông dân, người lao động VN thiếu vắng lãnh tụ là do họ không có được một CHÍNH TRỊ GIA chân chính!.

      [1]. Như thế nào là một CHÍNH TRỊ GIA chân chính ?

      Theo Bách khoa toàn thư mở tiếng Việt, Chính trị gia [chân chính] hay Nhà chính trị hay Chính khách là một người tham gia trong việc gây ảnh hưởng tới chính sách công và ra quyết định. Trong đó bao gồm những người giữ những vị trí ra quyết định trong chính phủ và những người tìm kiếm những vị trí đó, dù theo phương thức bầu cử, bổ nhiệm, đảo chính, gian lận bầu cử, quyền thừa kế hay các phương thức khác.

      a). Chính trị gia chân chính là người có thực tài về kinh bang tế thế, có nguyện vọng và mục đích cao quý, chính đáng, muốn đem khả năng của mình ra để giúp đời, giúp nước. Họ chấp nhận hy sinh:

      Đời CHÍNH TRỊ từ khi tôi đã hiểu
      Dấn thân vô là phải chịu tù đày
      Là gươm kề tận cổ súng kề tai
      Là thân sống chỉ coi còn một nửa — (nhại Tố Hữu)

      b). Tuyệt đại đa số các chính trị gia chân chính đều phải gia nhập đảng phái chính trị của mình. Họ sẽ được rèn luyện chu đáo hơn, sống trong kỷ luật cộng đồng văn minh hơn, được săm soi, gò bó từng lời ăn tiếng nói, cử chỉ hành động …mọi lúc mọi nơi và từng ngày một. Bản lĩnh chính trị, qua đó sẽ được nâng dần, nâng dần…

      c). Cho đến khi được cầm quyền, bất kỳ một đảng phái cầm quyền [kể cả chính trị gia chân chính của họ] cũng đều có ba nhiệm vụ chính:
      – Bảo vệ chủ quyền lãnh thổ quốc gia
      – Gìn giử an ninh trật tự trong lãnh thổ quốc gia
      – Bảo đảm, ở mức cao nhất có thể, rằng mỗi đơn vị xã hội là gia đình phải có được nơi chốn sinh sống và phương kế sinh nhai trong lãnh thổ quốc gia của mình.

      Nếu là đảng cầm quyền, là một chính phủ đương quyền mà không thực thi được 3 nhiệm vụ chính yếu của mình thì …một cách đơn giản và dể hiểu:
      – Người dân rời bỏ quốc gia đó: tỵ nạn chính trị, kinh tế
      – Người dân đứng lên “lật đổ” chính phủ
      – Một quốc gia khác xâm lăng và có thể thôn tính quốc gia đó

      d). Sự cầm quyền của các Chính Trị Gia chân chính phải có thời hạn:
      Lấy ví dụ, trong năm 2012, nếu dân Mỹ không hài lòng, qua quyền lực tối thượng của lá phiếu, người dân sẽ “mời” chính phủ Obama về vườn để chính phủ khác lên thay. Sự thay đổi, chuyển tiếp quyền lực diễn ra quyết liệt nhưng hoàn toàn trong trật tự, hòa bình và theo thông lệ.

      ………………. [2]. CHÍNH TRỊ GIA chân chính phải là nhà trường của công dân về ‘thái độ chính trị’.

      a). Ông GS.Nguyễn Văn Bông 1929-1971, Viện trưởng Học viện Quốc gia Hành chánh thời Đệ nhị Cộng hòa, giáo sư, chính khách Việt Nam Cộng hòa- trong bài viết ‘Thái độ chính trị’ đã nhận định : ”Trường hợp của những người cầm bút, của văn sĩ, của các vị có danh tiếng.v.v… nghề nghiệp của họ đưa đến một ‘thái độ chính trị’, hoặc đôi khi có hậu quả chính trị mà họ không ý thức.

      Những người cầm bút trong những quyển tiểu thuyết hay những quyển tùy bút, tiểu luận … khi họ tố cáo những tệ đoan trong xã hội, khi họ miêu tả chánh giới với những đặc điểm như loạn luân, lãng mạn, con buôn chánh trị… khi họ tố cáo những thối nát của chính quyền, thì dù muốn dù không , các hành vi, thái độ của họ đều có tính cách chánh trị, có hậu quả chánh trị, và đôi khi, nhận định của họ có ảnh hưởng sâu rộng trong xã hội cũng như trong cuộc sinh hoạt chánh trị.

      Đã là người có học, lại có năng khiếu cầm bút thì không thể nào chỉ ghi nhận các sự kiện đang xảy ra mà không có đưa ra nhận xét, nhận định, suy nghĩ cá nhân…. Tất cả các nhận xét, nhận định này đều được gọi là ‘thái độ chính trị”.

      . Nhận định của GS.Bông hoàn toàn đúng với trường hợp của nhà văn Nguyễn Ngọc Tư trong tạp văn có nhan đề “Cũng đành bứt sợi dây câu”. Ở cuối tạp văn này, chính nhà văn Nguyễn Ngọc Tư phải đành thú nhận: “tôi đã định chỉ kể và kể, không để tình cảm của chính mình chen vào. Rốt cuộc, tôi đã không làm được”. Nhà văn Nguyễn Ngọc Tư chỉ biểu lộ một ‘thái độ chính trị’.
      – Xem: Nguyễn Ngọc Tư – Cũng đành bứt sợi dây câu http://www.viet-studies.info/NNTu/NNTu_CungDanhButSoiDayCau.htm

      . Nhận định của GS.Bông cũng đúng cho trường hợp của thiên tài toán học, GS Ngô Bảo Châu. Ông GS. Ngô Bảo Châu -người được nhà nước csvn tổ chức nghênh đón tôn vinh, trọng thị ngay sau khi chiếm giải Toán Fields và mời dạy tại Hà nội– có so sánh ông Cù Huy Hà Vũ với các nhân vật huyền thoại như Kinh Kha xứ Vệ và Nestor của thành Troie.
      GS Châu cũng công kích sự hoảng sợ của các viên chức liên quan trong vụ này: “…Có cố tình làm mất thể diện quốc gia, chắc cũng khó mà làm hơn mấy ông bà này”.
      Một số fan của ông tỏ ra tiếc khi ông nêu lời bình luận, số khác khen ông là kẻ sĩ trí, tâm, dũng toàn vẹn… khiến cho ông phải đóng blog Thích Học Toán của mình.
      Thiên tài toán học, GS. Ngô Bảo Châu không hề, chưa và hiện không phải là một CHÍNH TRỊ GIA. Các bài viết trên blog của ông -đôi khi- chỉ là biểu hiện một ‘thái độ chính trị’.
      – Xem: Ngô Bảo Châu – Về sự sợ hãi https://danluan.org/tin-tuc/20110406/ngo-bao-chau-ve-su-so-hai

      . Nhận định của GS.Bông cũng hoàn toàn đúng cho nhân vật chú Tư trong tạp văn có nhan đề: “Trời hỡi làm sao cho khỏi… Lọa???”.
      Người Công Dân Chú Tư trong tạp văn này bừng bừng nỗi giận, Chú liền họp mặt gia đình thông báo từ nay cấm không xài đồ của nước Lọa nữa, không lý nó gìở trò bức hiếp chà đạp mình vậy mà mình cứ nhơn nhơn xài đồ Lọa, làm giàu cho nó.
      Chú Tư nói với sự quyết tâm ngút ngất:
      – Phải chống lại sự xâm lăng của Lọa ngay từ trong nhà mình!.
      Người Công Dân Chú Tư không làm chính trị. Người Công Dân Chú Tư đã có, đã biểu lộ một ‘thái độ chính trị’
      – Xem: Nguyễn Ngọc Tư – Trời hỡi làm sao cho khỏi… Lọa??? http://www.viet-studies.info/NNTu/NNTu_LamSaoKhoiLoa.htm

      b). Ông GS.Bông kết luận (đại ý):
      . Thái độ chính trị có thể được hành xử bởi bất cứ cá nhân nào có một trình độ hiểu biết tối thiểu về các vấn đề bản thân, gia đình, cộng đồng, đất nước.

      . Những người cầm bút, các vị có danh tiếng, các sinh viên –và chủ lực- đại đa số những người công nhân, nông dân, người lao động VN… có ý thức biểu lộ thái độ chính trị là tài sản quý của dân tộc, của đất nước.

      . Trong bất kỳ một sự biến chính trị nhung, cam nào thì lực lượng quần chúng công nhân, nông dân… mới là sức mạnh thật sự, chứ không phải là những cá nhân xuất chúng nổi bật. Tuy nhiên, chính những cá nhân xuất chúng, nổi bật phải là những ngọn đuốc, những người dẫn đường.

      Nếu không có những cá nhân xuất chúng, những chính khách gia có TÂM có TẦM thì quần chúng ‘biết đâu nẻo tắt phương trời mà đi’, và điều chắc chắn là quần chúng sẽ bị ‘nướng trên ngọn lửa hung tàn’.

      . Chính họ, những chính khách gia có TÂM có TẦM, là nhà trường của công dân về ‘thái độ chính trị’. Cũng chính họ, qua những trang web của mình sẽ dần dần làm cho Đảng CSVN mất đi ‘độc quyền’ lãnh đạo tư tưởng chính trị đối với nhân dân.

      . Thái độ chính trị, tự bản thân nó, mang tính LIÊN KẾT rất cao. Nhà đương quyền csvn sẽ lúng túng, bất lực… khi con số những cá nhân có ‘thái độ chính trị bất mãn’ đã quá đông, đã lên đến mức không còn kiểm soát nổi.

  3. Ẩn danh said

    […]

    • abcsukien said

      *** Tại sao Việt Nam thiếu vắng lãnh tụ? – Tản mạn về hai hạng rưởi CHÍNH TRỊ GIA không chân chính

      [1.a]. Như thế nào là một CHÍNH TRỊ GIA, một chính khách “nhân bất học bất tri lý” – Theo: In-tờ-net

      . Lãnh đạo gì mà hai lần liên tiếp đeo headphone ngược giữa một Hội Nghị Quốc Tế như thế này!. Lãnh đạo gì mà nói năng yếu ớt như kẻ mất hồn, không có khẩu khí; vừa nói vừa sợ Khựa; nhân bất học bất tri lý .v.v.. thì cái đất nước VN làm sao mà khá nổi…. Làm lãnh đạo mà ít học thì chắc chắn sẽ làm đâu trật đó!. Lèo lái đất nước mà làm đâu, sai đó thì cả nước sẽ đi ăn mày!!. http://wscdn.bbc.co.uk/worldservice/assets/images/2013/06/02/130602144534_nguyen_tan_dung_512x288_reuters.jpg

      . Do đó, ông Lãnh đạo đã bị chơi xỏ tại cuộc họp báo Building Strategic Trust – Nguyen Tan Dung Q&A:
      Chữ “DUNG” trong tiếng Anh có nghĩa là phân bón, phân thú vật. Lẽ ra ban tổ chức phải viết “Nguyen” (họ, last name) cho cái bảng tên của ba Ếch, tương tự như cái “Chipman” của Dr John Chipman Director-General and Chief Executive of IIS, thế nhưng họ lại viết là “Dung”. Đủ biết thủ tướng của VN đã được đánh giá ra sao dưới con mắt của Quốc tế. Thật xấu hổ cho ĐCSVN nói chung, và cho cá nhân ba Ếch nói riêng.
      – Xem ảnh: Ba Ếch bị chơi xỏ http://4.bp.blogspot.com/-fdBMI4avJN0/UbGKVdQqaEI/AAAAAAAAm-A/F0OdaQY17d4/s640/3d.jpg

      …“Trước thái độ hèn yếu đó, người ngoại quốc coi ti vi sẽ thấy cái tên viết đặt trước mặt ông Nguyễn Tấn Dũng rất thích hợp, khi hiểu theo nghĩa tiếng Anh. Thay vì viết họ ‘Nguyễn’, giống như họ ông Chipman ngồi kế bên, không hiểu sao ban tổ chức họp báo lại ghi tên cúng cơm của ông thủ tướng là DUNG. Mà trong tiếng Anh, một ngôn ngữ chính thức của Singapore, thì chữ đó có nghĩa là đồ phế thải, dùng để bón ruộng!”
      – Xem bình luận: Nguyễn Tấn Dũng né Trung Cộng http://www.diendantheky.net/2013/06/ngo-nhan-dung-nguyen-tan-dung-ne-trung.html

      [1.b]. Như thế nào là một CHÍNH TRỊ GIA, một chính khách “nhân bất học bất tri lý” – Theo: tieulam.com

      a). Hồi cụ Tôn Đức Thắng còn làm Chủ tịch nước, có lần cụ đi thăm tỉnh Quảng Ninh. Cụ Tôn phải nói chuyện với 2 hội nghị, một với công nhân mỏ, một với Hội liên hiệp phụ nữ tỉnh.

      Tại hội nghị công nhân mỏ than Quảng Ninh, cụ Tôn rút tờ giấy viết sẵn ở trong túi ra, chậm rãi đeo kính vào, và chậm rãi đọc to từng chữ “Kính–thưa-các-chị -em-phụ-nữ”. Có vài tiềng cười nổi lên, nhưng phần lớn cả hội nghị cố gắng im lặng để không làm vị Chủ tịch nước xấu hổ.Thế rồi cụ ngừng đọc, nhìn xuống hội nghị, và chậm rãi buột miệng nói ngay bên cạnh micro “Chui-cha-nhầm-rồi”, rồi cụ lại từ tốn gập tờ giấy cho vào túi, rút tờ giấy khác ra đọc. Bây giờ thì mới đúng.

      Cụ Tôn Đức Thắng làm Chủ tịch nước là sản phẩm của cơ chế “Đảng cử, dân bầu”. Cụ Tôn chẳng có năng lực, cũng chẳng muốn làm Chủ tịch nước, nhưng Bộ Chính Trị quyết định theo cơ cấu, sau khi cụ Hồ mất, thì cụ Tôn thay thế. Thời kỳ đầu làm Chủ tịch nước, cụ Tôn cũng có niềm đau khổ vì cái chức vụ cơ cấu này, vì 2 vợ chồng già cụ phải ăn riêng. Cụ Tôn ăn theo chế độ Chủ tịch nước, cụ bà ăn theo chế độ dân thường. 2 cụ 2 mâm khác nhau, ngồi trong cùng một nhà. Vì Bộ Chính trị quyết định như vậy. Nghe nói có khi cụ ứa nước mắt ngồi ăn một mình, bảo vệ đứng bên cạnh, còn vợ cụ cũng lủi thủi ăn một mình ở phòng bên cạnh, chủ yếu chỉ có rau dưa. Mãi sau này Bộ chính trị thấy khó coi quá, mới quyết định cho 2 cụ được ăn cùng. Nghe nói khi cụ Tôn nói “chui cha nhầm rồi” ở Quảng Ninh, là thời kỳ cụ còn ăn riêng!

      b). Ông Tổng bí thư Nông Đức Mạnh khi mới nhậm chức Tổng bí thư hòi năm 2001, cũng đi thăm một trường phổ thông ở Hà Nội. Đi thăm các cháu thiếu nhi, ông cũng rút tờ giấy viết sẵn ra đọc chăm chỉ, thỉnh thoảng cũng ngửng đầu lên cho có vẻ “ta không chỉ dựa vào giấy đâu”.

      Nhiều cử tọa đứng dưới nói thầm “Tổng bí thư gì mà chán quá, nói chuyện với các cháu thiếu nhi thì cứ nói tự nhiên, thăm hỏi ân cần, việc gì mà phải đọc giấy do thư ký viết sẵn như thế.”

      c). Người dân Việt Nam ta vẫn nhớ ông Thủ tướng Phan Văn Khải, trong chuyến đi thăm Mỹ hồi năm 2005, ông Khải ngồi nói chuyện với Tổng thống Bush, tay cầm giấy đọc. Còn ông Bush ngồi nói chuyện thoải mái, tự nhiên, cười tươi, chẳng có giấy má gì cả. Hình ảnh đó được chiếu rộng rãi trên tivi. Dân ta nói, Thủ tướng của ta nói chuyện phải dùng “phao”. “Phao” là từ để chỉ học sinh vào phòng thi, bí mật mang theo tài liệu, tài liệu đó được gọi là “phao” – phao cứu sinh cho người sắp bị chết đuối. Thủ tướng phải dùng “phao”, thì học sinh cả nước khi thi đều dùng phao cũng phải.

      Ông Bush sau 2 nhiệm kỳ làm Tổng thống, già hẳn đi, tóc bạc ra. Vì ông phải tự sức làm việc. Còn các vị lãnh đạo ở nước ta hiện nay chủ yếu là do cơ cấu xắp xếp, không phải do ganh đua, cạnh tranh, thi tài thi sức như ở các nước dân chủ. Nếu nằm trong cơ cấu rồi, thì cứ thế mà lên như diều, lên rồi thì khó xuống. Làm việc chẳng vất vả gì cả. Công việc có thư ký lo, chủ yếu đi dự các hội nghị, nghe giới thiệu “Kính thưa đồng chí…” rất oai, rồi rút giấy ra đọc thôi (mà còn nhầm). Cho nên ông Vũ Oanh, khi còn làm Ủy viên Bộ Chính trị, một tháng họp đủ 26 ngày. Vào ngày Chủ nhật, không thấy đi họp gì cả, ông buồn, hỏi thư ký rằng “Sao, hôm nay không họp à?”. Bởi vậy các vị lãnh đạo Đảng ta sau khi lên làm lãnh đạo, đều béo đỏ ra, không vất vả như các vị lãnh đạo các nước dân chủ.

      [1.c]. Kết cho một CHÍNH TRỊ GIA, một chính khách “nhân bất học bất tri lý”

      Ông Phan Khôi, thời Nhân văn giai phẩm năm 1956, đã viết truyện “Ông bình vôi”. Các cụ bà ăn trầu ở nước ta đều biết cái bình vôi ăn trầu, càng lấy vôi ra để ăn trầu, cái cổ bình vôi càng bị vôi bịt kín lại, nhỏ đi. Ông Phan Khôi muốn ám chỉ cán bộ đảng viên càng lên cao, thì đầu óc càng bé lại, như cái ông bình vôi.

      Cái chuyện “Ông bình vôi” đó, cách đây hơn 50 năm, bây giờ có vẻ vẫn đúng với các vị lãnh đạo Đảng ta.

      Chừng nào dân ta chưa được trực tiếp bầu lãnh đạo, hoặc chí ít, Quốc hội chưa được trực tiếp bầu lãnh đạo, Đại hội Đảng chưa được trực tiếp bầu lãnh đạo, vẫn là cơ cấu “đảng cử, dân bầu”, thì các vị lãnh đạo “Ông bình vôi”, sẽ còn nhiều lắm trong Đảng ta.

      ………………….[2.a]- Như thế nào là một CHÍNH TRỊ GIA, chính khách sa-lông? – Theo: nguyenducquyzen 2006
      Theo em hiểu, chính khách sa lông là để chỉ đến những người thuộc về phe đối lập ‘cuội’ với những người cầm quyền csvn hiện nay. Họ đang ở trong nhà mát ăn bát vàng, hưởng thụ cuộc sống ấm êm và làm chính trị theo kiếu hô hào, kêu gọi, kích động… Họ xui khiến, khiến cho những người công nhân, nông dân, người lao động VN phải tham gia, dấn thân vào cuộc đấu tranh với chính quyền csvn hiện tại.

      Điều đặc biệt nhất là trong những cuộc đàm đạo ở những bộ sa lông trong nhà -nhằm mục đích thay đổi chính quyền hiện tại- hoặc -thay đối chính sách của chính quyền hiện tại- họ đều đòi hỏi phải theo hướng có lợi cho mình !?.

      Để đảm bảo vừa có thể làm chính trị theo kiểu đó -được hưởng cuộc sống ấm êm- thì họ thường là sinh sống ở nước ngoài; còn nếu ở trong nước thì họ được thế lực ‘bàn tay lông lá’ nước ngoài bảo hộ.
      Cá biệt, trong trưòng hợp không có thế lực nước ngoài bảo hộ thì họ sẽ thực hiện những việc hô hào, kêu gọi, kích động… trong phạm vi mà chính quyền hiện tại cho phép, đủ để họ không bị …vào tù !!.

      Nói chung họ là những con người coi chính trị như là một trò giải trí!. Họ làm chính trị như là tạo thêm một vật trang sức cho bản thân mà thôi, chứ họ không dám tham gia vào việc đấu tranh thực sự!. Bởi vì vậy cho nên thế lực của họ rất yếu, hầu như không đáng kể, không có khả năng uy hiếp đối với chính quyền csvn hiện tại, bản lĩnh chính trị của họ yếu kém, ngại khó, sợ khổ không dám chấp nhận hy sinh tù đày… Họ không dám dấn thân vào tranh đấu thật sự !.

      Có bài vè dành cho quí vị ‘chính khách sa-lông’:
      Mấy đứa nhi nhô các diễn đàn
      Tưởng mình thánh tướng cứu giang san
      Mai kia Đảng Cộng chia vài ghế
      Mốt nọ “phe ta” được mấy bàn ?

      Mẹ đĩ đêm mơ “đàn sáu tấm”,
      Bố cu ngày mộng “nhạc hai giàn”!
      Ô hô ! , “cứu quốc” trên bàn phím
      Mưa máu gió tanh cũng …ngút ngàn! — Theo: Vô danh thị

      ……………………. [2.b]- Như thế nào là một CHÍNH TRỊ GIA, chính khách sa-lông LẠC QUAN TẾU ?
      Các quí vị chính khách sa-lông LẠC QUAN TẾU lạc quan viển vông theo ý riêng của mình, lạc quan không có cơ sở về tổ chức, tổ chức và tổ chức (Lênin). Họ thưòng xuyên tỏ ra nóng vội, chủ quan về hiện trạng lôi kéo công nhân, nông dân, người lao động trong nước. Họ không hiểu rằng trong bất kỳ một sự biến chính trị nhung, cam nào thì lực lượng quần chúng công nhân, nông dân… mới là sức mạnh thật sự quan trọng, mới là sức mạnh quyết định:

      Tâm linh rỉ rả thay nhận thức
      Bạc tiền tí tách đổi nhân tâm
      Nâng cao dân trí, thêm đồng chí.
      Phát triển thanh niên, tổ chức ngầm – Nguyên Anh

      Ông Bùi Tín, một cựu Đại tá Việt Cộng, một nhà báo vi-xi chuyên nghề, đã sống tại Pháp, đã đi khắp nơi trên thế giới tự do, đã nghiên cứu, tìm hiểu, đã nhìn rõ chủ nghĩa Cộng Sản dưới nhiều khía cạnh, thế mà cũng còn mộng tưởng với những bài viết mang đậm tính chất lạc quan …tếu:
      . ’15 bác ở Trung Ương líu lưỡi trước 1 bé gái 16 tuổi’
      . hoặc ‘ Túi Khôn Của Dân Tộc’
      . hoặc là hớn hỡ, vui mừng vô vàn, ông Bùi Tín cho rằng đã có 20 nhà trí thức bác bỏ hoàn toàn cương lĩnh Đảng thì … độc lập tự do dân chủ VN đã … gần kề. !? !? !?.

      Bác Tô Hải năm nay đã 85 tuổi rồi, bác ấy không bước ra khỏi cái căn hộ của mình nửa bước mà có cái nhìn về tình hình XH VN hết sức tinh tường. Bác Tô Hải viết: Có những nhà đấu tranh LẠC QUAN TẾU đang định làm một cuộc Cách Mệnh cho VN trên bàn phiếm, họ lạc quan tếu về tình hình VN ngày nay!. Nào là ĐCSVN đang giãy chết, nào là ĐCSVN sắp diệt vong, ngày tàn của ĐCSVN đã đến .v.v… và .v.v…

      Nói chung, những bài viết mang đậm tính chất LẠC QUAN TẾU rất tai hại cho phong trào dân chủ VN. Nó giống như là sự tung hỏa mù để rồi chính những bài viết đó mới đích thị là kẻ ‘đâm sau lưng’ phong trào dân chủ!. Nghe theo những bài viết có tính chất LẠC QUAN TẾU, người nông dân VN [chiếm 70% dân số] chắc chắn họ sẽ BÁN LÚA GIỐNG để rồi sau đó LÊN CHÙA BÁN NHANG!.

      Ấn tượng của ‘quí vị’ chính khách sa-lông LẠC QUAN TẾU đối với các nhà đương quyền của csvn thường là nếu không BĨU MÔI KHINH BỈ thì cũng là …MĨM CƯỜI Ý NHỊ.
      – Xem Nguyên Anh: Vì sao dân chủ và bất đồng chính kiến luôn thất bại? http://danluanvn.blogspot.com/2010/12/nguyen-anh-vi-sao-dan-chu-va-bat-ong.html

      Và… cũng có bài họa vè dành cho ‘chính khách sa-lông’ LẠC QUAN TẾU:
      Sang xuân đất Việt rộn cung đàn
      Tràn ngập tin vui những đặc san.
      Lôi thôi thành lập đôi ba đảng,
      Loè loẹt xưng danh sáu bảy hàm.

      Cả nhóm kê khai vài vị cốp
      Một phường xưng tụng khối ông tham.
      Giật gân báo chí ngồi thu lợi,
      “Cứu quốc” đứng ngoài ngó… Việt Nam! — Theo: Vô danh thị

      —————————————— [3]. Kết luận:
      Đã 37 năm trôi qua kể từ 30/4/1975, phong trào dân chủ hải ngoại cần “xét lại” bản thân để tiến lên -sau bài viết ‘Thời điểm của một xét lại bắt buộc’ của ông Nguyễn Gia Kiểng đăng ngày 13/06/2007- hay họ vẫn cứ tình trạng như cũ, họ vẫn cứ choảng nhau, vẫn cứ đâm sau lưng nhau .v.v…

      Theo Khổng Tử, CHÍNH TRỊ GIA phải biết ‘tu thân -> tề gia -> trị quốc -> bình thiên hạ’. Rõ ràng, chính bản thân ‘quí vị’ dân chủ hải ngoại đang cần phải lo ‘tề gia’ của họ trước; chính họ cần phải đoàn kết, có tổ chức trước; việc trị quốc, bình thiên hạ mới mong hy vọng …có hy vong.

      Và… sẽ chẳng có bất kì một quần chúng công nhân, nông dân, người lao động VN nào tin hoặc nghe theo đâu mà ‘quí vị’ dân chủ hải ngoại hòng …kêu với gọi!

      Kìa những kẻ vội lòng phú quí,
      Xem trong mình một tí đều không!
      Ví dù có gặp ngư ông,
      Lưới chài đâu sẵn nên công mà hòng!

      — Xem 13/01/2011: Michalak: Chế Độ csvn sẽ vững bền ít nhất 10 năm nữa. http://www.vietbao.com/D_1-2_2-70_4-168675_15-2/

  4. Gloomy 1721979 said

    Bài viết hay ! Cảm ơn anh Phạm ZDũng . Cảm phục bản lĩnh của A3S đã đăng bài .
    Phải thừa nhận : CS không thể tự thay đổi – phải loại bỏ . CM phải triệt để .
    CNCS do HCM du nhập vào VN nó đã làm băng hoại tất cả . Nó đã tạo cho Dân tộc VN như một xứ lừa và bò . Nó làm cho dân VN có tư tưởng đặt phần ” CON ” lên làm mục đích chính của cuộc sống !
    […]

    • Có thể nói: không gì tai ác hơn vơí loài người là chủ nghĩa cộng sản và các đảng cs. said

      Các bạn nghĩ mà xem: nghe qua thì CNCS có vẻ như rất nhân bản (có vậy nên mới mê hoặc được tôi, chúng ta và cả mấy thế hệ nguời VN?).Nhưng ngẫm lại, xuyên suốt quá trình thực hiện nó ở VN và các nước XHCN, thì chính cái tư tưởng cs đó đã làm băng hoại những giá trị nhân bản của loài người. Đặc biệt, ta thấy ở cái xã hội Việt Nam ngày nay, cũng như vậy ở Trung quốc, bắc Triều tiên, và Cu Ba: lối sống trí trá, dẫm đạp lên cộng đồng để sống,các giá trị nhân văn bị đảo lộn, phẩm giá con người bị chà đạp, làm trầm trọng hơn những bất công trong XH … là tất cả những gì mà chủ thuyết cs đem lại cho nguời dân VN hiện nay.
      Mong cho đến ngày dân nổi dậy đào huyệt chôn chặt cái đảng đã rước cái của nợ ấy vào VN đi thì nước Việt mới có tương lai.
      Đơn giản mà ai cũng thấy: nếu cs mà tốt thì ở xứ sở mà nó khai sinh (Anh, Đức, Nga, Đông Âu…) người ta đã thực hiện hoặc thực hiện thì không phá bỏ, hoặc đã trót phá bỏ thì họ sẽ đòi làm lại. Đằng này, khi phá bỏ họ ngán đến nỗi cấm ngặt luôn. Nghị quyết 1481 của Nghị viện Âu châu chính là biểu hiện cụ thể nhất.
      Có thể nói: không gì tai ác hơn vơí loài người là chủ nghĩa cộng sản và các đảng cs.

  5. thudinh said

    Sao nhiều người lại thích ăn theo Huy Đức thế nhỉ?! Anh ấy viết với cái tâm tĩnh,còn các bác thì cứ hùng hục […]

  6. […] Theo Anhbasam […]

  7. cậu lệnh hồ xung bị chạm nọc hả? said

    cậu “lệnh hồ xung” nên biết rằng Diệm, Thiệu chưa để mất lãnh thổ, chưa để mất chủ quyền quốc gia, cũng chưa hề bán nước và làm tay sai cho Mỹ. dù là đồng minh, song Thiệu, Diệm chưa để mất thể diện qúôc gia, chưa bao giờ hy sinh quyền lợi quốc gia vì Mỹ, và thực tế Mỹ chẳng được lợi lộc gì ở chính quyền Diệm, Thiệu ngoài việc giúp đồng minh ngăn chặn chủ nghĩa cs bắt nạt đồng minh của mình. chính cái bọn lãnh đạo giả cầy cs từ khi nguyễn văn Linh, Đỗ 10, Lê đức Anh, Phạm văn Đồng đã đầu hàng và dâng nước ta cho giặc từ hội nghị Thành đô năm 1990 (xem: http://my.opera.com/johnbaptiste246/blog/show.dml/60718992)và những thế hệ sau này cho đến những tên Trọng Dũng Hùng Sang bây giờ hèn nhát làm tay sai dâng nước ta cho Tàu cộng mà tàu cộng không cần phải nổ súng vẫn đạt đuợc mục đích bá quyền của mình.

    • Hoa Cải said

      Dù Hội nghị Thành Đô có ghi gì đi chăng nữa thì câu chuyện VN trở thành Nội Mông, Tân Cương, Tây Tạng sẽ không bao giờ xảy ra. Đó là điều chắc chắn. Không cần đến nhân dân VN chống đối, mà ngay cả TQ cũng không bao giờ dám công khai chuyện đó, ít nhất là thời đoạn này, cho đến lúc TQ còn chưa thay thế siêu cường Hoa Kỳ, lãnh đạo thế giới. Quốc nạn lo ngại nhất, nhuy hiểm nhất, mất mà không biết mất mới là ớn xương sống: Thù trong giặc ngoài cấu kết với nhau, ăn kín, ăn sâu tận xương tủy quốc gia, dân tộc, mới là mối họa khôn lường. Và, nó, chúng nó đang hành động theo hướng đó. Cảm ơn bạn đã dẫn “bức điện”.

      • Ẩn danh said

        50 tỷ đồng cho đề án giáo dục cho đồng bào dân tộc-

        Hôm qua anh Ba có dẫn tin này. Có thể nào đó là chia để trị không? Chứ chữ quốc ngữ, giáo dục còn sai bét mà. Ngoài ra đồng ý với bác về hướng đi hiện tại của ” thù trong giặc ngoài” mà bác nói.

  8. […] tự do. Sài Gòn cần phải được trả lại tên đúng nghĩa cho sự tự do”. – 1874. Việt Nam thiếu vắng lãnh tụ? (Ba Sàm). – Trịnh Hội: Manila – Hong Kong (VOA’s blog). “Nhiều người Việt, […]

  9. Ẩn danh said

    Chúng ta hãy đợi xem “bên thắng cuộc” sẽ làm gì Huy Đức khi anh về nước nhé.
    Chắc anh cũng đang đoán định xem điều gì sẽ xảy ra. Một khoản đãi 1 “căn hộ thu nhỏ” như CHHV? Được “ưu tiên” 1 cái “xí bệt”?
    Mà không biết Huy Đức có về không? Không thấy báo chí lề phải chửi anh nữa là có vấn đề. Không chửi nữa để anh về đấy. Về rồi sẽ biết tay ông.

    • Hãy sửa sai khi còn sống để con cháu đời sau không nguyền rủa cha ông của nó said

      xem thằng nào bắt Huy Đức bà con mình lựa thời cơ cho nó theo Mác Lê luôn-phải như vậy thôi”vũ khí phê phán không thể thay thế cho sự phê phán bằng vũ khí được, lực lượng vật chất chỉ bị đánh bại bằng lực lượng vật chất mà thôi”.
      Sách”bên thắng cuộc”nói ra sự thật phũ phàng của dân tộc mà ai trong thế hệ chúng ta (40 tuổi trở lên) cũng đều có can dự ít nhiều và phải chịu trách nhiệm trước lịch sử dân tộc. Hãy sửa sai khi còn sống để con cháu đời sau không nguyền rủa cha ông của nó bằng câu “ngu dốt và độc ác”, làm hại đến các thế hệ đời sau: cùng cực,lạc hậu, mất nước.

    • Koon said

      Nhà báo Huy Đức đã về đến Tân Sơn Nhất sáng nay theo tin từ các blogger

  10. Ẩn danh said

    Lãnh đạo nay kẻ ngu người lú
    Tương lai sẽ có nhiều lãnh tụ
    Nhưng hiện tại họ đang ở tù

  11. HÀ HUY said

    Tư sang : Xin bà con cô bác hãy cùng nhà nước chỉ ra tham nhũng , cùng nhà nước trừng trị tham nhũng , eo ôi người dân nghe mà lầm tưởng nước mình sắp xuất hiện ” người tài ” rồi . Làm đến chức cao vọng trọng như Tổng Thống nhiều nước mà khi nói với cử tri thì run rẩy như kẻ bạc nhược ” xin bà con cô bác ” . Nhìn anh ba tuy gian hùng đấy nhưng còn oai phong và dõng dạc hơn đứt Anh Tư . Ông Tổng thì bị bệnh giáo điều vô phương chữa trị thì còn mong gì đám ” Nguyên thủ Quốc Gia ” đây . Đất nước mạn vận rồi . Gần 70 năm vô hiệu hóa người tài ở các cấp thì lấy đâu ra nhân tài cứu Quốc đây hở bà con . Việt Nam trở thành chư hầu như Bắc Triều Tiên rồi .

  12. Koon said

    Một bài viết rất hay

    Tôi cũng nghĩ như tác giả Phạm Dzũng, việc kêu gọi cấm vận, sự nghèo đói, ngu dốt chỉ làm cho dân khổ, đảng cs càng dễ tuyên truyền, nhồi nhét như bao năm qua. Thời đại ngày nay đã khác, con người ta càng tiếp cận kiến thức, hiểu biết về thế giới bên ngoài thì khả năng một chính quyền độc tài giữ mãi quyền hành trong tay mình là không thể. Đó là lý do mà chính quyền hiện nay luôn tìm cách ngăn chặn truy cập Facebook, các trang web hay blog trái ý họ

    • Hoa Cải said

      Không những cấm vận, nghèo đói, tạo căng thẳng lo toan hụt hơi trong đời sống xã hội thì ngai vàng độc tài toàn trị càng vững chắc, càng chói lòa, mà bất kỳ nguyên nhân nào kéo lùi dân trí, dân khí, dân sinh đều trúng kế Việt khựa, Tàu khựa. Cộng sản tồn tại không thể thiếu vắng “kẻ thù”, cho nên tự tạo kẻ thù để tồn tại cũng là “ý đồ chiến lược” của cộng sản. “Thế lực thù địch. Tuyên truyền chống phá nhà nước.Âm mưu lật đổ chính quyền nhân dân. Lợi dụng các quyền tự do, dân chủ…” không phải nằm trong “ý đồ chiến lược” đó sao? Dân ta còn lạ lẫm gì chuyện này, trải qua thắt cổ họng rồi. Bắc Hàn đó, Cu Ba đó. Nghèo đi đôi với hèn. Những người ăn xin có bao giờ lắng tai nghe chuyện chính trị? Nghĩ mà xem. Dân ta mà có chừng ba bốn mươi % như Cù Huy Hà Vũ, Trần Huỳnh Duy Thức, Nguyễn Văn Hải, Tạ Phong Tần, thử coi. Độc tài nào chịu thấu? Cho nên người VN nào cũng phải thấy vấn đề đó. Tôi đồng ý với ý kiến của anh đây.

  13. T.T. said

    Bác Phạm Dzũng này đúng là một người Nga chân chính. Nhà cháu đã đọc đi đọc lại hàng trăm lần rồi, càng đọc càng thấy đã.

  14. Người Việt Yêu Nước said

    “Đồng thời lịch sử cho thấy đám người theo CSCN thay nhau cầm quyền kể từ sau 1956 cho tới nay chỉ giỏi trong chiến tranh, giết chóc và phá hoại, nhưng lại rất bất lực, vụng về và hoàn toàn không có khả năng trong xây dựng đất nước. Trong thực tế, sau khi phải từ bỏ lối kinh tế kiểu XHCN để tránh chết đói, đứng trước những mối lợi to lớn khi kinh tế khá lên, họ bị suy thoái nhanh chóng trong đạo đức, mau chóng phân hóa thành những nhóm lợi ích cạnh tranh nhau về quyền và lợi, sẵn sàng đàn áp nhân dân và lệ thuộc ngoại bang để bảo vệ quyền lợi đó, do đó không lạ gì đất nước ta sau 40 năm thống nhất và hòa bình, lại ngày càng tụt hậu thê thảm mọi mặt so với các nước láng giềng trong khu vực như ngày nay.”
    Và:”hành động liên tục trấn áp dân và liên tiếp nhượng bộ Tàu vừa lén lút, vừa công khai của nhà cầm quyền VN chứng tỏ Tàu đã nắm được tập đoàn cầm quyền CSVN, nắm được bộ máy công an… như vậy chính là Tàu đang cai trị VN. Mọi động thái phản kháng chiếu lệ của nhà cầm quyền CSVN đối với hành vi xâm lược, ngang ngược của Tàu ở biển Đông và biên giới phía Bắc chỉ là để che mắt thiên hạ để chuẩn bị giao hết căn nhà VN cho chủ mới là Tàu…”.
    Cám ơn tác giả đã vạch mặt, chỉ tên TỘI ĐỒ CỦA DÂN TỘC.
    Cũng mong rằng:“Đến lúc thời cơ thuận tiện, vị lãnh tụ này sẽ xuất hiện từ nhân dân như Ngô Quyền, Lê Lợi, Quang Trung, từ lực lượng vũ trang như Lê Đại Hành, hoặc từ chính quyền đương đại như Lý Công Uẩn, Trần Hưng Đạo….”
    Cám ơn tác giả lần nữa, bài viết quá hay.

  15. Lệnh Hồ Xung said

    Người viết bài đã loạn ngôn, giới bâu vào comment càng loạn hơn. Chẳng ai hiểu rõ thời cuộc. Những thứ gọi là “lịch sử khả tín”, tôi thấy trích dẫn ở cuối bài chưa thuyết phục lắm, chẳng hạn bác Bùi Tín – người nhổ toẹt vào quá khứ của chính mình; bác Trần Gia Phụng thì chỉ là người biết chút ít lịch sử khi sống ở Sài gòn, nay sang Mỹ được “bơm” thành “sử gia”, “nhà nghiên cứu”… – nghe sợ quá. Xin hỏi tác giả một câu: 1956, ở VN có 2 phe; nếu tác giả bảo ông Hồ và bè lũ là loại xôi thịt bị bọn Tàu khống chế tàn hại nguyên khí, thế thì ông Diệm ông Thiệu thế nào? Dù trả lời ra sao thì câu trả lời của tác giả, cũng như tinh thần của bài viết này, đều sẽ chỉ cho thấy một sự thiểu năng ở người bình luận thời cuộc.

    • Ẩn danh said

      Tay này bị chạm nọc bởi sự thật không thể chối bỏ, nên nhảy cà tưng như […] cạp phải mướp nướng.

    • Gloomy 1721979 said

      Đọc cái nic của cậu đã biết cậu là hạng người nào rồi !

    • Trần giả Tiên said

      Bác Bùi Tín nhổ toẹt vào quá khứ vì đã nhận ra được sự lừa dối của lũ bầy đàn C […] sản như bạn vậy, thêm nữa Trần gia Phụng ở Canada không phải Mỹ như bạn chụp mũ, và cũng chả cần ” bơm” như mấy lũ RÁO SƯ TIỆN SỈ xhcn như bạn tưởng, nên học hỏi và tìm hiểu nhiều nữa, đừng để người khác, hay ban “CHUYÊN LÁO” định hưởng như một con vật nhá.

  16. thu bit tong said

    tôi xin ủng hộ tất cả những gì mình đang có cho công cuộc cứu nhân dân VIỆT NAM ,sau cơn mưa bầu trời lại sáng

  17. Hoa Cải said

    Lâu lắm mới được đọc một bài viết sao mà in như đúc những suy nghĩ bấy lâu nay của mình đến vậy. Chung quy lại cũng chỉ xuất phát từ “ao hồ” mà ra cả. Nhưng tại sao “ao hồ” lại nắm được cơ hội phất cờ, đánh đổ phong kiến, theo cộng sản Nga, Tàu (giết cha đẻ, theo cha ghẻ)? Chỗ này dân ta còn mù mờ, mà nguyên nhân chính gây mù mờ là họ luôn cố sức “lau chùi tấm gương” để phản chiếu sự giả thành sự thật. Nhưng rồi sự thật đã ngày càng lộ rõ, lộ rõ, phần lớn là nhờ những nhà nghiên cứu, theo dõi thời cuộc như tác giả đây vậy. Bước ngoặt quyết định số phận VN trôi vào quỹ đạo Hán hóa là từ cái gọi là “chiến dịch biên giới 1950” của “ao hồ”. Từ đó mới dẫn tới CCRĐ 1953-1956, và cũng từ đó dắt đến ngày hôm nay, đúng như tác giả đã nói.
    Ông Lê Duẩn muốn cắt sợi dây oan nghiệt này, nhưng đã chuốc lấy thất bại cay đắng, không những không cắt được dây, mà còn để lại hệ lụy khôn lường đối với VN, biểu hiện qua các khuôn mặt tại Hội nghị Thành Đô, Tứ Xuyên. Giá mà hồi đó ông Lê Duẩn đừng nhờ Liên Xô, mà nhờ Mỹ nói với TQ một tiếng, thì giờ ông Cù Huy Hà Vũ và nhiều người khác đâu phải cảnh tù đày, VN mình đâu đến nỗi dạ dạ, thưa thưa với Tập Cận Bình đến vậy.

    • 1nxx said

      Chính vì cuộc chiến tranh “giải phóng miền Nam” của tội đồ dân tộc số 1 cùng đảng cướp của nó đã đưa T+ được như ngày nay.

      Sau Mậu thân tình hình đã hết cứu vãn, nhân dân Mỹ không chấp nhận tiếp tục hy sinh con em và tiền của của mình vì 1 chế độ tự do xa lắc xa lơ như VN. Dù đảng nào thắng cử : Cộng hòa hay Dân chủ cũng không thể cưỡng lại xu hướng này.

      Trong tình huống tiến thoái lưỡng nan của Mỹ T+ đã lợi dụng tối ưu 2-6 triệu sinh mạng dân lành VN vô tội để làm 1 busines lớn với Mỹ : đổi VN và Liên xô lấy thị trường và vốn của tư bản Mỹ. Kết quả hôm nay thì ai cũng thấy rõ, T+ trở thành 1 mối đe dọa số 1 cho nhân loại tiến bộ trong đó có nhân dân Mỹ.

      Lê Duẩn dù có phép thần để cũng không thể đảo ngược lại xu thế đó, dù có trải thảm đỏ để mời Mỹ quay lại đi chăng nữa Mỹ cũng không bao giờ vì VN chống T+. Hơn nữa đảng ta là 1 chi bộ của “đảng bạn” thì tại sao Mỹ lại phải phạm sai lầm lần thứ 2?

      Hiện tại tư bản Mỹ và tư bản đỏ T+ tay nắm tay thống trị nền kinh tế tòan cầu. Không ai có thể tách chúng ra được nữa, đừng hy vọng tư bản Mỹ sẽ vì VN chống T+.

  18. tỉnh ngộ said

    Mong sao có được nhiều bài báo hay , bổ ích như bài báo này ( Việt Nam thiếu vắng lãnh tụ ? )sẽ giúp cho nhiều người còn cả tin vào CNCS và thể chế hiện tại được tỉnh ngộ .

  19. noi that said

    muon viet gi thi viet, nhung voi nhung cum tu:’mien Bac thang mien Nam”, “CSmien Bac” V..V..chi the hien tac gia la tay sai cua Tau khua tiep tuc dung chieu baI CHIA RE NGUOI vIET NHAM HUONG LOI,

  20. Muon biet lich su said

    lam sao nhieu nguoi doc bai nay

    • Hiền Giang said

      @ Muon biet lich su: Vâng tôi cũng đã nghĩ như bác nên lúc sáng sớm vào ABS Hiền Giang tôi mới đọc đoạn đầu đã chú ý ngay và đã dẫn link về tường FB của HG cho bạn bè cùng đọc.
      Bây giờ HG mới có thời gian đọc hết bài viết này. Vấn đề này đã có một số người đề cập và viết cũng hay, trong bối cảnh hiện nay theo cá nhân HG bài này viết đã nhất.
      Có mấy câu trong bài viết này đã là suy nghĩ và cũng là mong mỏi của HG bấy lâu: “Đến lúc thời cơ thuận tiện, vị lãnh tụ này sẽ xuất hiện từ nhân dân như Ngô Quyền, Lê Lợi, Quang Trung, từ lực lượng vũ trang như Lê Đại Hành, hoặc từ chính quyền đương đại như Lý Công Uẩn, Trần Hưng Đạo….”

  21. Stragegic trust said

    Thế là đã rõ: Tầu nắm các lãnh đạo VN rồi. Tầu điều hành các LĐ Việt Nam. Nhưng Tầu không thể và không thể làm gì được dân tộc VN. Lịch sử đều đã chứng minh điều dố. Như vậy tới lúc nào đó thì cái mặt nạ của cấc vị sẽ tự rơi và lúc đó trận chiến sẽ là một bên là Tầu và một bên là dân tộc VN, và kết cục như thế nào thì ai cũng đoán được.Ngày xưa chúng nó chẳng làm gì được ông cha ta, nay làm sao chúng nó làm được, vì ngày nay thế giới đã thay đổi rồi.

  22. thu bit tong said

    tác giả phân tính rõ ràng xúc tích bài viết quá hay ,tôi cho nguyên nhân chính là nguồn gốc xuất thân,toàn một loại cha vơ chú váo đầu đường xó chợ ,sử dụng lưu manh giang hồ đĩ điếm bụi đời vào biệt động như Lê văn tám NĂM CAM .đất nước đi đến chỗ diệt vong là do giòng giống không ra gì .nguy hiểm nhất khi chúng có quyền hành trong tay,chúng chưa vượt nổi cám dỗ đời thường thử hỏi làm sao tầm cỡ nguyên thủ quốc gia được.bốn nghìn năm ta vẫn là ta…

  23. T.T. said

    Xin cảm ơn tác giả.
    Đây là một trong những bài viết hiếm hoi mà tôi đọc thấy quá đã.
    Bài viết quả là đã nói hết được cái tầm của vấn đề, cái gốc của nỗi đau nước Việt – nằm trọn trong tay Tầu từ thời HCM. Mà một vài trong những minh chứng ấy là đến cả Chiến dịch Biên giới năm 1951 và Chiến dịch Điện Biên năm 1954 chấn động địa cầu là thế, rồi Hội nghị Genève chia cắt Bắc-Nam té ra toàn nằm trong kế hoạch đạo diễn của Tầu:
    (Xin xem: http://basam.info/2013/06/19/1849-hoa-dam-geneve-nam-1954-noi-kho-xu-cua-trung-quoc-1/
    http://basam.info/2013/06/20/1850-hoa-dam-geneve-nam-1954-noi-kho-xu-cua-trung-quoc-2/

    Phần nói về những bước cần đi tới cũng rất thuyết phục. Chúng ta luôn tin ở con dân nước Việt!
    Tôi cứ ám ảnh mãi về lời của ông Nguyễn Kiến Giang khi nhận định về hiện tình đất nước: VIỆT NAM ĐANG TRONG CẢNH KHỦNG HOẢNG TƯ TƯỞNG VÀ KHỦNG HOẢNG LÃNH TỤ.

  24. Cong said

    Tôi đồng ý với tác giả.
    CSVN đã thực hiện chính sách Hán hoá bành trướng của quan thầy là Tàu cộng. CSVN đã tiêu diệt rất nhiều nhân tài, nguyên khí của nước VN để dễ đô hộ. Chính sách của CS tiêu diệt nhân tài VN đã xuyên suốt, rất rỏ ràng trong lịch sử, không thể chối cải, khởi đầu từ Hồ chí Minh cho đến hiện nay.
    Đây là một bài rất quan trọng.

  25. […] Việt Nam thiếu vắng lãnh tụ? Phạm Dzũng Posted by basamnews on July 3rd, 2013 http://basam.info/2013/07/03/1874-viet-nam-thieu-vang-lanh-tu/   […]

  26. cu teo said

    Tôi nghĩ bài viết này hơi quá, anh làm nhiều việc thì đương nhiên cũng phải có cái sai. Anh làm một việc lớn thì đương nhiên anh cũng phải vận dụng các lực lượng của chỗ này chỗ kia thì mới làm được. Vấn đề là chúng ta hải tỉnh táo không để trả giá quá đắt và thấy sai thì thẳng thắn nhìn nhận và sửa chữa thấy cái gì sai thì bỏ ngay, thấy cái đúng thì làm ngay, một tấm lòng vì dân vì nước thực sự mới được. Đừng nói một đường làm một nẻo mất hết lòng tin.

  27. Sắp có sóng thần said

    Tác giả đã phân tích chính xác !
    Mọi người nên đọc và suy nghĩ để bổ sung thêm.

  28. Bun Thoong said

    Truyền thống của Bên Thắng cuộc là chia rẽ.Ngay khi mới thành lập ĐCS, chỉ 8 tháng sau Trần Phú đã làm một cuộc đảo chính lớn nhất trong lịch sử Bên Thắng cuộc,đến thời kỳ dân chủ 1936-1940 TƯ Nam kỳ Hà huy Tập – Lê Hồng Phong và TƯ Bắc kỳ Trường Chinh và Hoàng quốc Viêt không bao giờ có tình đồng chí với nhau. Thời kỳ 1940-1945 Nhóm tự nhận do Quốc tế cộng sản cử về Hồ chí Minh, Võ Nguyên Giáp,Phạm Văn Đồng Và nhóm ở trong nước Trường Chinh-Hoàng Quốc Việt.Từ cách mạng Thang Tám đến 1950 nhóm quốc tế CS hơi chiếm ưu thế.Đên 1951 nhóm quốc tế mới được chính danh nhưng lại xuống thứ yếu Trường Chinh là anh cả, còn Hồ chí Minh chỉ là người họ hàng “Bác Hồ”. Bắt đầu từ đây sự chia rẽ này được cả Liên Xô và Trung quốc lợi dụng.Trong thòi kỳ chiến tranh Nam Băc Lê Duẩn và Lê Dức Thọ về sau được Trường Chinh giúp sức lấn át hẳn Hồ chi Minh, Võ nguyên Giáp và Phạm Đồng, còn từ ngày 30-4-75 đến nay Bên Thắng Cuộc chia rẽ như thế nào mọi người đều rõ. Chính điều này đã làm cho nước ta càng càng ngày càng lệ thuộc vào thực dân mới Trung Hoa

    • Hoa Cải said

      Lịch sử đảng dạy rằng: Trần Phú, Nguyễn Văn Cừ, Hà Huy Tập, Lê Hồng Phong là những đ/c đứng đầu đảng CSVN. Những đ/c này bị thực dân Pháp hành hình. Lâu nay tôi hay ngờ ngợ, nghi nghi: hoạt động thế nào mà chỉ khoảng 10 năm, mất đến 4 Tổng bí thư, đặc biệt thời kỳ 36 – 40 là thời kỳ “mềm”, nửa công khai, nửa bí mật, mà cũng mất 2 vị. Giờ đọc ý kiến của bác đây – ý kiến này rất quan trọng, thuộc loại tối mật vĩnh viễn, nhưng rồi cũng bị lộ. Như vậy, 4 đ/c hy sinh vì đảng này, có đ/c nào bị “bán đứng” như “ao hồ” bán chí sĩ Phan Bội Châu không? Nghi quá.

    • Vạch áo cho người xem lưng said

      chỉ tại cái chủ thuyết khốn nạn Mác lê và cs nó làm khổ dân ta, xem thằng nào ngoan cố giữ cái chủ thuyết ấy đập chết mẹ nó đi cho con cháu đời sau được nhờ.
      nhà tôi tôi đã thuyết phục đuợc 3/5 đảng viên rời bỏ hàng ngũ đảng lừa dân ,về với nhân dân sau khi “quyết liệt”chiến đấu trên mặt trận tư tuởng gần 10 năm lại đây. còn 1 vị ngoan cố sợ mất sổ hưu vô lý, một vị sợ thiếu đi 1 vòng hoa (của chi bộ) lúc chết-hài vãi!.

  29. Người Quan sát said

    Với Việt Nam mà dòi hỏi lãnh tụ “toàn diện” thì khó, thế giới còn chưa có nữa là. Giai đoạn sau 1975 thì đúng là Việt Nam thiếu vắng lãnh tụ, dù là lãnh tụ “một vài diện”, vì thế mới dần dần đất nước lệ thuộc vào TQ. Đà nầy thì chưa biết bao giờ mới gỡ ra.

  30. […] – 1874. Việt Nam thiếu vắng lãnh tụ? (Ba Sàm). […]

  31. Tích lũy về lượng dẫn đến biến đổi về chất said

    Ai dám đứng ra tập hợp nguời dân?
    có phải do cầu an trước sự độc ác dã man của kẻ cầm quyền mà chưa thể vuợt qua sợ hãi để làm thủ lĩnh?
    tôi cho rằng điều này có phần đúng nhưng chưa hoàn toàn.
    bởi như một lần tôi chứng kiến tại cuộc biểu tình chống trung cộng xâm lược trước nhà hát lớn TPHN, tôi thấy trong khi cảnh sát nhan nhản với dùi cui cầm tay, còng số tám và súng ngắn lủng lẳng đeo bên sườn, xe ba bánh, xe bịt bùng chờ bắt người lượn qua lượn lại, loa ra rả giải thích đường lối chính sách và răn đe biểu tình, xe phá sóng chờ sẵn; rất nhiều dân phòng mặt mũi bặm trợn đứng rải rác, cùng những khuôn mặt dò xét lảng vảng của an ninh mật vụ chìm quay phim…đã làm những người dân thường như tôi và những người qua đường cảm thấy ngột ngạt, e ngại.
    Lẻ tẻ quanh khu vực nhà hát TP, các tổ nhóm biểu tình viên đã tập hợp như những người đi dạo đi chơi,tại các tốp người đến tham gia biểu tình mọi người e dè nhìn nhau chờ đợi một “ngọn cờ”.
    Và “bỗng”, giữa đường-một người nam giới trạc 28-38 tuổi gì đó, người gầy,dong dỏng cao, với nét mặt kiên quyết quyết đoán, tay trương ra một băng rôn dài chừng 2m ghi: đả đảo bè lũ Hồ Cẩm Đào. Rất nhanh, anh đi về phía bậc thềm nhà hát và tất cả mọi nguời chạy ùa theo anh cùng hưởng ứng….đám đông đã được tập hợp,các biểu ngữ được trưng ra, có cả tiếng loa của đoàn biểu tình để kêu gọi mọi người hưởng ứng và cuộc biểu tình bắt đầu trước sự ngỡ ngàng của những kẻ “còn đảng còn tiền”.
    Và cuộc biểu tình đã bắt đầu diễn ra như thế.

    • tích lũy đủ lượng tất sẽ dẫn đến biến đổi về chất said

      là người chứng kiến cảnh tượng ấy, tôi không bao giờ quên những con người như thế, tôi rất ngưỡng mộ, kính phục anh-dù anh còn ít hơn tôi hàng mấy chục tuổi. Chúng ta những người yêu nước Việt rất biết ơn những con người dám dấn thân như thế, và cần học tập họ dấn thân như thế.
      Tôi tin nuớc Việt ta dù bị những tên lãnh đạo cs bán nước sẽ không thể cam chịu nô lệ, nhất định một ngày kia công lý và tự do sẽ phải được trả lại cho người dân VN đau thương và bất khuất của tôi, cho tổ quốc đau thương của tôi.

  32. Huynh Đệ Bắc Hàn said

    Vâng.
    Cu ba chỉ vài ba năm nữa sẽ trở thành tư bản giãy chết.
    Việt Nam và Bắc Hàn sẽ là 2 con rối của tàu khựa, không biết, 2 con rối này, con nào là huynh, con nào là đệ?

  33. Bài viết rất đúng, Việt Nam bây giờ có anh hùng thì thiếu tài ba, có tài ba lại thiếu dũng khí. Mà một nhân vật đáng gọi là lãnh tụ phải hội tụ đủ cả chất anh hùng lẫn trí thông tuệ. Anh hùng mà thiếu tri thức thì chỉ bạo phát bạo tàn, tri thức mà vắng hơi thở anh hùng thời chỉ biết xây tháp ngà khuất lấp thế sự. Xã hội ngày càng nhiễu nhương, tâm trí con người ngày càng hướng theo những xu thế hạ tiện, tất sản sinh nhiều dạng nữa mùa như thế là cùng. Cũng muốn tin, song nhìn quanh chẳng biết nên tin vào cái gì nữa …

  34. […]  Việt Nam thiếu vắng lãnh tụ? […]

  35. […] Nguồn: BaSàm, TTXVA […]

  36. binhboong said

    Bài này hay quá

  37. montaukmosquito said

    Bài này đổ lỗi cho Trung Quốc nhiều quá, không chính xác lắm . Trung Quốc sẽ không làm gì được nếu dàn chóp bu của Bắc Việt không tệ hại tới mức đó .

    Về CCRĐ, nếu kiên định chủ nghĩa Mác, chắc chắn phải bước qua con đường đó . Đã có lời biện hộ làm lúc đó không phải lúc . Ta vẫn có thể làm lại nếu không phải lúc, nhưng nếu theo đúng đường lối của Mác, kết quả cũng vẫn thế .

    “Giáo điều, duy ý chí …” Chỉ hỏi cái này, nếu lấy chủ nghĩa Mác nguyên bản ra đối chiếu, giữa “giáo điều, duy ý chí …” và những thứ “vận dụng sáng tạo”, cái nào gần với những nguyên lý cơ bản và nguyên thủy của chủ nghĩa Mác nhất ?

    Lỗi là ở Mác, và ở ô Hồ đã đem chủ nghĩa Mác vào VN, lập nên đảng Cộng Sản để những tác hại của nó tàn phá đất nước, xã hội và con người . Tại sao ô Hồ lại bập vào chủ nghĩa Mác kinh đến thế ? Sơn Tùng có câu trả lời, vì tư duy ô Hồ là tư duy quan lại nông nghiệp, phong kiến tiểu nông . Không có cách mạng, không có giải phóng, chỉ có cướp chính quyền bằng thủ đoạn chính trị và bảo vệ quyền lực bằng bạo lực . Hôm nay là hậu quả tất yếu của cái quá khứ tàn khốc đó .

    • Phú Cường Hoa said

      […]
      Bài viết về mảng này, đã có nhiều người viết, nhưng bài này, tôi cho rằng, người viết đã làm rõ hơn một mảng tối mà bấy lâu nay ta chưa thấy rõ.

    • nguyễn văn Đức said

      vì thế mà tác giả mới nói đến các lãnh tụ miền Bắc không có đủ học vấn để nhận rõ là đang làm tay sai cho Tàu cộng. cho đến ngày nay vẫn chưa thấy có lối thoát cho VN mà còn lệ thuộc nhiều hơn vào Tàu cộng qua những ký kết của Tư Sang vừa rồi.

  38. […] http://basam.info/2013/07/03/1874-viet-nam-thieu-vang-lanh-tu/ […]

Bình luận về bài viết này