BA SÀM

Cơ quan ngôn luận của THÔNG TẤN XÃ VỈA HÈ

1528. Vài suy nghĩ về “Bên Thắng Cuộc” của Huy Đức

Posted by adminbasam trên 04/01/2013

Sống Magazine

Vài suy nghĩ về “Bên Thắng Cuộc” của Huy Đức

Vũ Ánh

03-01-2013

Vài dòng về tác giả: Tên thật là Vũ Ánh, sinh năm 1941, còn có bút hiệu khác là Vũ Huy Thục. Trước năm 1975, từ 1964 phục vụ tại Hệ Thống Truyền Thanh Quốc Gia đến sáng ngày 30-4-1975, với các chức vụ: phóng viên mặt trận 7 năm, rồi trưởng phòng Bình Luận, Chánh Sự Vụ Sở Thời sự Quốc tế và Quốc nội cho đến 10 giờ sáng 30-4-1975. Ngoài ra, tác giả còn cộng tác với các nhật báo Dân Ý, Báo Đen và Sóng Thần vào những năm chiến tranh.

Sau 30-4-1975, đi tù cải tạo dưới chế độ Cộng sản 13 năm, trong thời gian này bị nằm “chuồng cọp” mất 5 năm liên tiếp vì chống lại chế độ lao tù và ấn hành tờ Hợp Đoàn (báo chui trong trại giam). Được thả về gia đình với 5 năm quản chế, mưu sinh bằng lao động chân tay cho đến khi được định cư ở Mỹ theo diện HO năm 1992.

Sang Mỹ, tác giả trở lại nghề báo và truyền thông: Nhật báo Viễn Đông Kinh Tế Thời Báo (TTK), Nhật Báo Người Việt (TTK và Chủ Bút), cộng tác với nhật báo Việt Herald. Đồng sáng lập đài Văn Nghệ Truyền Thanh (VNTT), Việt Nam California Radio (VNCR) và làm việc ở đó 10 năm, cộng tác với Đài Truyền Hình SBTN, hiện cộng tác với Tuần báo Sống, trong vai trò Cố vấn Biên tập.

Lịch sử cận đại của cuộc chiến tranh Nam-Bắc Mỹ, Tổng Thống Abraham Lincoln khi chiến thắng Nam quân sau trận Gettysburg đã ra lệnh cho tướng Grant phải đứng ra để chào kính viên tướng Nam quân lên ngựa sau khi họ đã ký vào văn bản đầu hàng của Nam quân. Nhưng để hàn gắn, Tổng Thống Abraham Lincoln không phải ra lời xin lỗi Nam quân vì thực sự chiến thắng của Bắc Quân không phải là lỗi của ông. Nhưng hành động cấm tất cả binh lính dưới quyền Tổng Tư Lệnh Abraham Lincoln không được truy bức những cựu thù là một cách hàn gắn rất thông minh và văn minh khi bên chiến thắng chìa bàn tay ra trước” – Vũ Ánh.

H3Gặp Huy Đức nhân một bữa tiệc tại nhà một người bạn. Chúng tôi có trao đổi một vài câu chuyện. Đây là lần đầu tiên tôi gặp anh dù rằng trước đó tôi thường đọc những bài của anh trên blog Osin, có nội dung chỉ trích chế độ rất khéo léo và suy nghĩ sâu sắc. Huy Đức sang Mỹ theo một chương trình nghiên cứu của Đại học Harvard, một đại học hiện có khá nhiều sinh viên từ Việt Nam qua theo học. Câu chuyện trao đổi liên quan đến nội dung một tác phẩm, đó là “Bên Thắng Cuộc”. Tôi có nói với Huy Đức là đề tài mà anh đề cập tới rất tế nhị và anh sẽ phải đi dưới hai lằn đạn. Bởi vì viết những gì dù dựa trên sự thật mà bên thắng cuộc không thích, anh cũng sẽ “lãnh đủ” và viết ra những gì mà chỉ một số người bên thua cuộc không thích, anh cũng sẽ bị biểu tình và họ sẽ lôi gốc gác của anh ra mà xỉ vả. Lý do rất dễ hiểu: Kể cả bên thắng cuộc và bên thua cuộc đều vẫn còn nhiều người chỉ thích “uống nước đường” chứ không thích người nào nói sự thực hay chứng minh đó là sự thực.

Ít lâu sau tôi nhận được tập bản thảo “Bên Thắng Cuộc” của Huy Đức và tập bản thảo dù dầy đến 680 trang, tôi vẫn đọc một cách cẩn thận và có ghi chú. Tôi kết thúc trang cuối cùng vào đúng lúc Đài BBC đưa ra bản tin phản ứng của độc giả đối với “Bên Thắng Cuộc”, ủng hộ cũng như chỉ trích, phần lớn đều rất lịch sự. Tôi nghĩ chỉ cần phản ứng lịch sự là được rồi, dù phản ứng bao gồm cả những lời chỉ trích, bởi vì chỉ trích lịch sự, ôn tồn ở cái đất này giống như lá mùa thu.

Cảm tưởng của tôi đối với “Bên Thắng Cuộc” của Huy Đức: Lần đầu tiên tôi được đọc tác phẩm của một nhà báo trẻ trong nước viết với giọng văn bình thản, cố tránh những tĩnh từ vô ích, trích dẫn có cân bằng và đối chiếu thận trọng. Mặc dù nội dung tác phẩm còn nhiều khiếm khuyết khi Huy Đức viết về phần bên thua cuộc, nhưng ở vào thế hệ của anh không thể tránh những lỗi này được và điều này theo tôi cũng không có gì là “big deal” vì anh vẫn còn đầy đủ cơ hội hiệu đính lần xuất bản sau. Nhưng tại sao lại là “Bên Thắng Cuộc” mà không là “Bên Thắng Trận”? Nguyễn Giang, trưởng ban Việt ngữ của Đài BBC cũng đã có những thắc mắc này và tự lý giải nó bằng một tự nhủ:

“Khi đọc bản thảo ‘Bên Thắng Cuộc’ (cả hai tập), tôi băn khoăn không hiểu vì sao Huy Đức không đặt tựa cho sách là ‘Bên Thắng Trận’ với tất cả sự oai hùng, hào khí cách mạng như truyền thông chính thống vẫn nêu. Có phải trận chiến quân sự và ý thức hệ dù lớn lao đến đâu cũng chỉ là một cuộc cờ vì trận chiến vì tâm hồn và tương lại Việt Nam vẫn chưa chấm dứt?”.

Tôi cũng có những thắc mắc giống như ông Nguyễn Giang, nhưng tôi tự lý giải theo cách nhìn khác. Trong một trận banh, tỷ số các bàn thắng bại được ghi ngay trên bản và được dứt khoát quyết định, bên bị loại không thể thể giải thích “tại”, “bị” hay “do… mà tôi thua”. Nhưng cuộc chiến Việt Nam là một cuộc chiến rất phức tạp. Những người Cộng sản Miền Bắc tấn công Miền Nam Việt Nam trước và dưới cái nhãn “giải phóng và thống nhất đất nước”. Miền Nam Việt Nam chống trả dưới cái nhãn khác, đó là “tiền đồn của thế giới tự do”. Cả hai bên lao vào một cuộc huyết nhục tương tàn với súng đạn hai bên chẳng do người Việt Nam sản xuất. Chúng đến từ Nga, Tầu và Mỹ. Hai bên cứ thế mà lao đầu vào chém giết nhau, trong khi ở các bàn hội nghị quốc tế, những siêu cường thương lượng về ảnh hưởng của họ trên núi xương sông máu của nhân dân cả hai miền Nam Bắc. Đó là lý do tại sao những người thức tỉnh nhận ra “cuộc cờ” khốn nạn ấy mà những người nắm quyền lưc hiện nay ở Việt Nam không nhận ra? Huy Đức đã ghi ở trang đầu của cuốn sách một nhận định ngắn ngủi của Nguyễn Duy nhưng đầy ý nghĩa “Suy cho cùng trong mỗi cuộc chiến tranh, bên nào thắng thì nhân dân cũng bại”. Tôi cho rằng những suy tưởng này chính là lý do khiến Huy Đức không dùng tựa đề bên thắng trận mà dùng tựa đề “Bên Thắng Cuộc”. Chỉ cần dùng tựa đề này, Huy Đức cũng đã can đảm rồi. Cậu bé chăn trâu ở một làng quê nghèo ở Hà Tĩnh ngày nào nay đã thành danh trong nghề nghiệp báo chí với cái tên blogger Osin đang cố gắng giữ sự tỉnh táo bằng cách học hỏi và nghiên cứu tại một trường đại học nổi danh ở Mỹ là trường Harvard. Cuộc nghiên cứu chỉ kéo đài có một năm thôi, nhưng tôi tin rằng ở ngôi trường vốn là mẫu mực cho nền tự trị đại học và suy nghĩ tự do ấy đủ để cho những người bảo thủ phải thay đổi suy nghĩ của mình hay ít ra là cũng làm mới lại suy nghĩ mà họ đã có từ trước.

Tôi muốn nhắc lại ở đây một điều đã quá cũ, nhưng vẫn cứ phải khẳng định đây là loại tác phẩm chính văn căn cứ vào những dữ kiện như cuốn “Bên Thắng Cuộc” một kiểu viết đòi hỏi phải có một phương pháp làm việc mang nhiều tính chất sử học chẳng hạn như việc lựa chọn dữ kiện, phỏng vấn những nhân chứng còn sống, sưu tầm những tài liệu của những nhân chứng đã chết, phân tích (chứ không phải bình luận) những tài liệu, văn kiện sưu tầm được, đi và nói chuyện với những nhân vật lịch sử có liên hệ hiện còn sống. Xét đến những điều kiện để thực hiện tác phẩm rõ ràng Huy Đức đã đáp ứng đầy đủ như anh đã trình bày trong Lời Nói Đầu và nội dung các chương của tác phẩm. Làm được đầy đủ công việc này, phải mất 10 năm là điều mà tôi tin rằng Huy Đức nói không ngoa.

Đọc một tác phẩm dầy như “Bên Thắng Cuộc” với biết bao nhiêu dữ kiện lịch sử, nhiều cuộc phỏng vấn, nói chuyện với những nhân vật, những nhân chứng lịch sử của cả hai bên, nhất là phần chú thích (nhất thiết phải đọc cả phần chú thích này, bởi vì nó cung cấp cho những luận đoán của người đọc nhiều chi tiết thú vị), người đọc phải mất rất nhiều thời giờ, ngoại trừ, những người vì nghề nghiệp cần phải đọc hết những trang sách trong thời gian ngắn nhất. Ví thử như Huy Đức viết “Bên Thắng Cuộc” chỉ để thỏa mãn nhu cầu chính trị ca ngợi chế độ thì không cần phải 3 năm để đọc tài liệu và 10 năm mới hoàn thành. Cho nên, việc tác giả dùng thời gian hơn một thập niên để viết “Bên Thắng Cuộc” là có lý do của nó. Huy Đức cần phải căn cứ vào cách làm của những nhà văn viết ký sự dựa theo dữ kiện lịch sử để bảo đảm tính “không dễ dãi với cách nhìn những gì đã từng xảy ra trên đất nước Việt Nam”. Đọc “Bên Thắng Cuộc” từ trang đầu đến trang cuối, người đọc có thể thấy nỗ lực của Huy Đức cố gắng không để cho tác phẩm của mình trở thành những ly nước đường cho cả bên thắng cuộc lẫn bên thua cuộc, dù những cố gắng của anh chỉ có giới hạn. Hãy đọc Huy Đức  viết trên trang Facebook lập ra cho cuốn sách:

“Tôi mong các nhà lãnh đạo hiện nay đọc Bên Thắng Cuộc cho dù họ đánh giá cuốn sách như thế nào. Nhận ra những sai lầm để ‘đưa dân tộc Việt Nam đi đúng con đường dân chủ, phát triển’ là mong ước của chúng ta. Nhưng tương lai dân tộc không thể chỉ trông cậy vào một cuốn sách hay chỉ trông cậy vào những nhà lãnh đạo ở bên thắng cuộc.”

Ý kiến mà tôi vừa trích dẫn chỉ là một phần nhỏ trong phần trả lời của tác giả đối với những phản ứng hay ý kiến của độc giả mà tác giả đặt tên là  “Không thể cứ trú ngụ trong sự sợ hãi”. Đài BBC ghi lại một câu hỏi khá quan trọng, đó là “liệu ông có sợ những điều không hay xảy ra với ông vì vi phạm các qui định của Đảng và Nhà Nước”, Huy Đức đã thẳng thừng:

Tôi không nghĩ là mình nằm trong phạm vi điều chỉnh các qui định đó. Tôi ý thức được những việc gì mình đang làm. Sự thật không  chỉ giúp chúng ta tìm ra những phương thuốc đúng để chữa lành các vết thương cũ mà còn giúp những người đang nắm vận mệnh quốc gia không vi phạm những sai lầm mới. Không ai muốn hứng chịu những điều không hay nhưng nếu cứ trú ngụ trong sự sở hãi thì sự thật sẽ không bao giờ được nói ra, bạn ạ!

Huy Đức có thể trình bày suy nghĩ của mình về đứa con tinh thần được kể là quan trọng của anh khi chính quyền mà anh đang sống với chưa có dấu hiệu gì muốn nhìn nhận những sự thật mà anh trình bày trong “Bên Thắng Cuộc” là vì những lý do như anh đã viết trên Facebook. Những đoạn trong tác phẩm mà tôi cho rằng quan trọng và người Việt ở hải ngoại nên đọc chính là những đoạn mà tác giả tổng hợp được cách nhìn về mọi phía và về các bên lâm chiến từ giai đoạn lực lượng Cộng Sản tiến vào Saigon và thời kỳ quân quản, hiệp thương thống nhất hai miền Nam Bắc.

Nhưng sau ngày 30-4-1975, thảm kịch diễn ra từ việc trả thù những sĩ quan công chức, cảnh sát VNCH cho tới việc đánh tư sản, tiêu diệt văn hóa văn nghệ tự do, qui kết loại trừ tư bản Tầu Chợ Lớn, cưỡng bức người dân thành phố đi kinh tế mới, cuộc chiến với Khmer Đỏ cùng với những nỗ lực được mệnh danh là “duy ý chí” nhằm áp đặt các mô hình kinh tế xã hội chủ nghĩa bao cấp trên cả nước với chế độ khẩu phần khắt khe đưa đến thảm họa nhân đạo và sự suy sụp kinh tế.

Nguyễn Giang, trưởng ban Việt ngữ đài BBC nhận định về  văn phong của Huy Đức trong các chương nói trên: “Ở các chương này, ngòi bút Huy Đức tỏa sáng trong giọng văn âm thầm, cố gắng giữ vẻ bình thản nhưng bên trong sôi sục, thậm chí có chỗ nghẹn đi vì những biến cố đau đớn cho hàng triệu người  mà anh chứng kiến cận cảnh, nhất là tâm thức một người đi bộ đội và từ Bắc vào Nam”.

Ngay từ những dòng đầu tiên, niềm đau ấy, tâm thức ấy được phản ảnh như dưới đây về một sự thực ở Miền Nam Việt Nam. Sự thực ấy khác những điều mà Huy Đức được dạy dỗ từ thuở thiếu thời:

“Nhưng hình ảnh Miền Nam đến với tôi trước cả khi tôi có cơ hội rời làng quê nghèo đói của mình. Trên Quốc lộ 1, bắt đầu xuất hiện những chiếc xe khách hiệu Phi Long thỉnh thoảng tấp lại bên những làng xóm xác xơ. Một anh chàng tóc ngang vai, quần loe, nhảy xuống đỡ khách rồi rất nhanh đu ra ngoài cánh cửa gần như trong một giây trước khi xe rú ga, vọt đi ngạo nghễ. Hàng chục năm sau tôi vẫn nhớ hai chữ chạy suốt bay bướm, sặc sỡ  sơn hai bên thành xe. Cho đến lúc ấy thứ tiếng Việt khổ lớn mà chúng tôi nhìn thấy chỉ là những chữ in hoa cứng rắn viết trên những băng khẩu hiệu kêu gọi xây dựng chủ nghĩa xã hội và đánh Mỹ. Những gì được đưa ra từ những chiếc xe đò Phi Long thoạt đầu thật đơn giản: mấy chiếc xe đạp bóng lộn xếp trên nóc xe, cặp nhẫn vàng chóe trên ngón tay một người làng tập kết (ra Bắc) vừa về Nam thăm quê ra, con búp bê nhựa biết nhắm mắt khi nằm ngửa và có thể khóc oe oe, buộc trên ba lô của một anh bộ đội phục viên may mắn. Những cuốn sách của Mai Thảo, Duyên Anh… được những bộ đội giấu dưới đáy ba lô đã giúp cho bọn trẻ chúng tôi biết một thế giới văn chương gần gũi hơn là “Rừng thẳm tuyết dày”, “Thép đã tôi thế đấy”, những chiếc máy Akai, radio cassettes được những người hàng xóm tập kết mang ra giúp chúng tôi nhận ra người lính xa nhà, đêm tiền đồn còn nhớ mẹ nhớ em, chứ không chỉ là ‘Đêm Trường Sơn nhớ Bác’. Có một miền Nam không giống như Miền Nam trong sách giáo khoa của chúng tôi.”

Qua đoạn văn này trong Lời Nói Đầu, người ta thấy tác giả  tự tay chém vào thân người mình những vết thương sâu hoắm để tự cảm thấy một nỗi đau, nỗi đau không thảng thốt, nhưng nó sẽ cắn xé, gậm nhấm từ từ một con người còn tỉnh táo để nhận biết sự thật, để nhận biết là trong bao nhiêu lâu của tuổi xuân  mình chỉ được biết những gì không phải sự thật. Theo tôi, nỗi đau của Huy Đức cũng như hàng triệu người có cùng một cảm xúc như anh không khác gì nỗi đau đớn của hàng triệu người ở Miền Nam Việt Nam đã để mất cái phần đất mà chỉ sau 30-4-1975 họ mới có thể hoàn toàn thấu hiểu rằng so với Miền Bắc, nó thật là quí giá, đúng như lời cựu Tướng độc nhãn của Do Thái Moshe Dayan đã nhận định khi ông đến Saigon để viết một phúc trình cho tờ Israel Times rằng người Miền Nam Việt Nam phải biết thua Cộng sản thì mới có thể chiến thắng được họ. Theo tôi nỗi đau ấy không thể được làm thuyên giảm chỉ với những tập tài liệu “Hồ Sơ Mật Dinh Độc Lập” hoặc “Khi Đồng Minh Tháo Chạy” hay “Tâm Tư của Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu”, hoặc những cuốn hồi ký trong đó có một số tướng lãnh hay các sĩ quan cao cấp không ngại ngùng nói thẳng ra chuyện các ông bỏ đơn vị, bỏ lính của mình như thế nào để thoát ra nước ngoài trong cơn lốc nghiêng ngửa của Miền Nam. Những cuốn sách ấy không thể là những thắc mắc mà cho tới bây giờ vẫn chưa có câu trả lời dứt khoát, đó là: “Một quân đội thiện chiến, quả cảm, chiến đấu không mệt mỏi trong một cuộc chiến dài và đẫm máu như thế, tại sao họ vẫn thất bại”?

Suy nghĩ của tôi cũng chỉ là cái cớ để nói tới cái bối cảnh ra đời của “Bên Thắng Cuộc”. Sống trong lòng chế độ ở Việt Nam mà đề cập tới những người thắng cuộc cũng đã là một điều khó khăn và đe dọa cho Huy Đức rồi, nhưng đề cập tới những người thuộc bên thua cuộc lại càng khó khăn, phức tạp và nhạy cảm hơn đối với một tác giả xuất thân từ phía thắng cuộc. Tôi xin trích dẫn lời kết luận của một trong những phản ứng chỉ trích của một cựu sĩ quan bên thua cuộc (VML) qua một e-mail được một bạn tù forward cho tôi: “Tác giả đã bỏ ba năm, ngồi đọc 126 quyển, rồi trích lấy 609 câu ghép lại thành từng chương mục thêm vào mấy lời cám ơn, thế là xong một tác phẩm vĩ đại! Tóm lại Bên Thắng Cuộc chỉ là một công trình đáng giá 3 xu hoàn thành từ một Cháu ngoan của Bác”. Tôi không ngạc nhiên về những lời phán này bởi vì trong 20 năm sống ở Mỹ, thói quen của một số người thuộc phía thua trận là bác bỏ và phủ nhận bất cứ một cuốn sách nào từ phía những người thắng trận, nhưng không may, họ lại không thể trưng ra được một tác phẩm nào của họ để đối chiếu. Andrew Wiest khi viết cuốn “Vietnam‘s Army Forgotten” đã có một thư mục sách ông tham khảo dài, những cuộc phỏng vấn và mất cả 3 năm trời để tìm cách phỏng vấn người anh hùng trong quân đội VNCH Trần Ngọc Huế và cả người mà ông cho rằng một nửa giai đoạn chiến tranh là anh hùng nhưng cuối cuộc chiến trở thành người phản bội, Phạm Văn Đính. Larry Berman cũng đã mất khoảng 10 năm trời, dùng số sách tham khảo nhiều hơn Huy Đức và nhất là tìm cách phỏng vấn cho được tình báo viên Phạm Xuân Ẩn trước khi ông ta qua đời để viết cuốn “Perfect Spy”. Cựu Bộ Trưởng Quốc Phòng Mỹ khi viết cuốn “Argument Without End” cũng đã phải vùi đầu vào một núi tài liệu trong văn khố quốc gia Mỹ, rồi phải vận động để được phép thu thập cái kho tài liệu về chiến tranh Việt Nam của Hà Nội mà trước đó không một tác giả Mỹ nào xâm nhập vào được, tổ chức các buổi hội thảo tốn kém để đối thoại với các cựu tướng lãnh và giới chức quân sự chính trị cao cấp từng đối đầu với Hoa Kỳ trong chiến tranh, gặp gỡ riêng tư những người cầm chịch trong cuộc chiến Việt Nam cả về phía Mỹ, Việt Nam và VNCH. Ấy vậy mà trong buổi giới thiệu sách ở New York, tác giả vẫn còn xin lỗi vì những tham khảo chưa trọn vẹn. Có thể có nhiều người không thích những tác phẩm trên của các tác giả Mỹ với nhiều lý do khác nhau, nhưng bảo chúng là ba xu hay vô giá trị, tôi thấy chưa ai dám hạ bút như vậy. Một phản ứng khác từ Tiến sĩ Vũ Thị Phương Anh viết trên Facebook, vốn là con của một viên chức cao cấp của VNCH, về cuốn “Bên Thắng Cuộc”, xin trích:

Không ai trong chúng tôi lại có thể ngờ có ngày những ký ức và sự kiện lịch sử ấy lại được một người từ bên thắng cuộc viết ra. Những dòng chữ trong cuốn sách của Huy Đức được tác giả viết bằng giọng văn bình thản, khách quan chẳng thấm vào đâu so với những ký ức đầy cảm xúc của chúng tôi, những người phải trải nghiệm thực sự những thí nghiệm của chế độ mới với những người anh em thua cuộc của họ… Những thông tin trong cuốn sách không làm tôi xúc động-vì chắc chắn những chi tiết mà tôi có thể kể ra từ kinh nghiệm cá nhân còn lâm ly và kỳ bí hơn nhiều – mà chỉ làm cho tôi thắc mắc không biết đến bao giờ người anh em thắng cuộc  mới thực sự hiểu đầy đủ những người thua cuộc và ý thức rõ những điều phi nghĩa phi nhân mà họ đã làm đối với người anh em kém may mắn của họ”.

Tiến sĩ Phương Anh cũng nói “chính quyền hiện nay không chân thành nhận lỗi thì sẽ không bao giờ có hòa giải thực sự”. Một nhân vật lịch sử cổ đại là Vua Trần Nhân Tôn, một vị vua nhân đức và một tấm lòng mở rộng như Phật sống, tha tội cho tất cả quan quân đã từng cộng tác với giặc Phương Bắc với để hàn gắn, hòa giải dân Việt có phải nhận lỗi với phe thua cuộc? Lịch sử cận đại của cuộc chiến tranh Nam-Bắc Mỹ, Tổng Thống Abraham Lincoln khi chiến thắng Nam quân sau trận Gettysburg đã ra lệnh cho tướng Grant phải đứng ra để chào kính viên tướng Nam quân lên ngựa sau khi họ đã ký vào văn bản đầu hàng của Nam quân. Nhưng để hàn gắn, Tổng Thống Abraham Lincoln không phải ra lời xin lỗi Nam quân vì thực sự chiến thắng của Bắc Quân không phải là lỗi của ông. Nhưng hành động cấm tất cả binh lính dưới quyền Tổng Tư Lệnh Abraham Lincoln không được truy bức những cựu thù là một cách hàn gắn rất thông minh và văn minh khi bên chiến thắng chìa bàn tay ra trước. Và chung quanh các cộng đồng người Việt Nam ở Hoa Kỳ tổ chức rất long trọng những ngày gọi là Quốc Hận, nhưng đã có ai trong số những người lãnh đạo quân sự và chính trị còn sống ở đây dám đứng ra nhận lỗi với chính những người thua cuộc và dân chúng còn ủng hộ bên thua cuộc dù đã để mất miền Nam Việt Nam không, hay họ vẫn cứ vẫn dễ dãi đổ tất cả tội lỗi cho Mỹ và Dương Văn Minh?

Cho nên, sau 37 năm Hà Nội chưa bị đe dọa bởi những chống đối trong nước hay tại hải ngoại thì mơ ước của Tiến sĩ Phương Anh vẫn chỉ là một giấc mơ đẹp nhưng không bao giờ thành hiện thực. Bởi một điều: Khó có thể đổ lỗi cho bên chiến thắng khi cuộc chiến đã bị quốc tế hóa thành ý thức hệ của hai khối Cộng Sản và Tư Bản. Trong một trận banh, bên nào lừa banh được thì bên đó dễ dàng xuyên thủng lưới đối phương. Bên thua khó lòng viện dẫn lý do là bên kia quỷ quyệt, chơi xấu nên mới thắng. Có phải do thế mà bên chiến thắng phải xin lỗi thì các khán giả ủng hộ hai bên trong trận banh từng chia rẽ nay mới có thể bắt tay đi uống bia với nhau được? Làm gì có chuyện đó, thưa Tiến sĩ Phương Anh? Tỷ số bàn thắng thua trong một trận đá banh hay bóng rổ vẫn là những con số lạnh lẽo, nhưng đáng buồn là nó xác định được thứ ưu thế cũng lạnh lẽo không kém của bên thắng trận. Làm sao có ai trả lời được câu hỏi nếu như Miền Nam là bên thắng cuộc thì liệu sự trả thù có diễn ra với bên thua cuộc là miền Bắc hay không?

Nay có một người như tác giả “Bên Thắng Cuộc” nói tới những xúc cảm của chính mình khi viết một tác phẩm về thắng, thua trên bàn cờ chính trị và quân sự Việt Nam, tôi nghĩ đó là một điều đáng quí. Văn phong bình thản và ôn tồn của một người viết xuất thân từ xã hội Cộng sản cho thấy đây là một yếu tố rất quan trọng của một tác giả còn dính líu nhiều đến quá khứ của các phe lâm chiến trong một cuộc chiến không vinh hạnh gì cho đất nước Việt Nam. Càng bình thản và ôn tồn sự trình bày của mình càng thuyết phục. Càng gồng mình, càng dao to búa lớn, càng biểu lộ cảm tính đối với những vấn đề nay đã trở thành lịch sử thì càng thiếu thuyết phục và trong nhiều trường hợp lộ cho người khác thấy cái non nớt ấu trĩ của mình.

Khi viết về bên thua cuộc, Huy Đức còn nhiều thiếu sót nhất là những chương nói về tù cải tạo và cuộc vượt biển của hàng triệu người Việt Nam (cho tới nay không có con số ước lượng gần sự thật). Nhưng tôi vẫn nghĩ ở thế hệ của Huy Đức (thế hệ 1.5), anh không thể hiểu hết những gì diễn ra trong hai tấn bi kịch đầy thương tổn trong lịch sử cận đại hậu chiến tranh Việt Nam. Hơn nữa, nội dung cuốn sách chỉ mô tả lại hình ảnh về những sai lầm của bên thắng cuộc, kể cả sai lầm đối với bên thua cuộc. Ngay cả người Việt Nam thuộc thế hệ 1.0, 1.5 và 2.0 hiện nay ở Mỹ có người còn không hiểu hết những gì cha anh họ từng phải trải qua trong các trại cải tạo hay trên đường vượt biển, huống chi một nhà báo trẻ như Huy Đức sinh ra và lớn lên trong môi trường xã hội chủ nghĩa và chỉ khi vào Nam mới biết rằng có một Miền Nam không giống như sách giáo khoa miền Bắc đã dạy anh. Cho nên chỉ cần Huy Đức viết về những bi kịch nói trên của bên thua cuộc không giống như lời lẽ của Phan Xuân Huy, một cựu dân biểu dưới chế độ VNCH mà anh trích dẫn trong sách là tôi đã có thể gọi anh là một nhà báo còn giữ được nhân cách và còn tỉnh táo trong suy nghĩ giữa một xã hội mà lòng người ngày càng tao loạn, và những người quản trị đất nước ngày càng khắt khe đối với những ý tưởng độc lập.

Cái oái oăm của lịch sử cũng vẫn theo đuổi những người Việt Nam đã bỏ nước ra đi và nhận nơi này làm quê hương thứ hai của họ. Người Việt Nam ở quận Cam hình thành một cộng đồng từ ngày những bước chân còn bàng hoàng của họ từ các trại tị nạn đặt xuống đây. Cộng đồng này sống giữa một đất nước nơi mà quyền tự do ngôn luận được thiết đã từ lâu và rộng thênh thang. Ấy vậy mà từ 37 năm qua, người dân ở đây cho biết chưa bao giờ họ được nhìn thấy hay được nghe những lời lẽ ôn tồn, lịch sự trong các cuộc thảo luận những vấn đề nhậy cảm. Người ta chỉ thấy diễn ra những lời cuồng nộ và nhục mạ những người có những suy nghĩ khác suy nghĩ của vài cá nhân hay phe nhóm ở đây. Người Mỹ gốc Việt ở quận Cam nói riêng ngày nay thấy một số cá nhân hoạt động chính trị trong cộng đồng bỗng trở thành những “ông biện lý” hay “quan tòa” chỉ biết “phán” mà không hề biết lắng nghe. Họ động dao, động thớt bằng những lời lăng mạ trước, dọa biểu tình sau và cuối cùng bơi móc đời tư của “đối thủ” trên một vài cơ quan truyền thông Việt ngữ. Trong bối cảnh này còn diễn ra một số những hành động ngược ngạo khác: có một vài tờ báo hay cơ quan truyền thông có những bài viết bị kết án là thân Cộng thì chẳng ai làm gì họ được, nhưng ngược lại có những cơ quan truyền thông hay báo chí khác cũng bị cáo buộc tương tự thì bị làm tình làm tội. Chính nghĩa nào cho những người cứ mở miệng ra là nói mình phục vụ cộng đồng hay chống Cộng trong khi chỉ đi làm chuyện tào lao này vậy? Chưa hết, còn một vài nghịch lý nữa: trong một vài buổi ra mắt sách ở đây, có những nhà “phê bình” lên diễn đàn thú nhận chưa đọc tác phẩm của người ta mà vẫn tiếp tục khen lấy khen để chỉ vì tác giả thuộc “phe ta”. Ngược ngạo này sinh ra ngược ngạo khác. Có một thời kỳ, nhiều nhà hoạt động ở Little Saigon này coi Hoàng Minh Chính, Nguyễn Thanh Giang, Tiêu Dao Bảo Cự,  Hà Sĩ Phu là khuôn vàng thước ngọc cho công cuộc chống Cộng nhưng cũng lại chính những người đó nay buông ra những lời lẽ thiếu lịch sự với Bùi Tín, Nguyễn Minh Cần và thậm chí cả Vũ Thư Hiên.

Vì thế, tác phẩm của Huy Đức, ngoài những lời phê bình nghiêm túc, đứng đắn cũng đã nhận được một số phản ứng đại loại như “Việt cộng con”, “răng hô”, “cháu ngoan của Bác”, “ve vãn người quốc gia”, “lộng giả thành chân”, “Bên Thắng Cuộc chỉ đáng gia ba xu” cũng là chuyện thường tình. Trong cơn cuồng nộ của một nhóm người, những cảm tính này rất dễ diễn tả, rất dễ buột ra khỏi cửa miệng, nhưng để có những bằng chứng đi kèm cho thuyết phục thì thật là khó khăn vô cùng vì nó cũng buộc những người phản bác cũng phải dùng một thời gian nghiên cứu lâu ít nhất cũng lâu bằng thời gian tác giả Huy Đức thai nghén “Bên Thắng Cuộc”.

Cho nên, theo tôi, khen, chê, phủ nhận, bác bỏ là quyền đánh giá của người đọc trên một đất nước tự do. Không ai có quyền ngồi lên trên sự tự do đó được. Như thế rõ ràng, người đọc có quyền rộng rãi để lựa chọn một thái độ thì không lý do gì một người nào đó lại cần phải dùng những lời lẽ thô bạo để phê phán một tác phẩm được viết ra bằng một văn phong thầm lặng như trong “Bên Thắng Cuộc”. Trong tinh thần suy nghĩ của một người tự do, tôi đọc “Bên Thắng Cuộc” gần một tháng mới xong và giữ một nhận định riêng cho mình đối với toàn bộ tác phẩm. Bài viết này được viết để chia sẻ với bạn đọc vào ngày cuối cùng của năm 2012 mới chỉ đề cập tới phần bên thua cuộc trong tác phẩm “Bên Thắng Cuộc”. Những phần khác, tôi sẽ đưa ra vào những số báo của năm 2013. (V.A)

Nguồn: Sống Magazine

187 bình luận to “1528. Vài suy nghĩ về “Bên Thắng Cuộc” của Huy Đức”

  1. Một tác phẩm nó như món ăn tinh thần và tuy thuộc vào cảm nhận của người ăn…….lịch sử đau thương của chiến tranh được tác giả cố gắng đăng tải để thế hệ đã đang và sẽ có cái nhìn nhân bản và giúp con người việt nam tránh những sai lầm mà cha anh mình vấp phải. Nhà văn chu lai từng nói một câu rất hay: ” Chiến tranh là gì? chiến tranh là đào mồ chôn người khác trước khi người khác chôn mình”! Giờ đây đất nước đã độc lập và thống nhất, nhưng song song với nền độc lập đã còn rất nhiều bất cấp, rất nhiều ý thức hệ và rất rất nhiều vị lãnh đạo cấp cao…địa phương đặt lợi ích cá nhân, lợi ích nhóm lên trên lợi ích tập thể…đó không phải là người cộng sản chuyên chính và cũng rất rất lậu nữa mới có người cộng sản gọi là chuyên chính khi mà tinh thần và vật chất thỏa mãn mọi người dân của đất nước….ở một hình thái xã hội nào cũng sẽ tồn tại 02 vấn đề cơ bản đó là Quan liêu và tham nhũng….Do vậy chúng ta là người Việt hãy tự hào chúng ta là những người chăm chỉ, học hỏi và cố gắng, có ý chí để làm nên việc lớn….Hãy đoàn kết vì một nước việt nhân bản, tự trọng và biết yêu thương lẫn nhau! Chúc năm mói bình an và hạnh phúc!

  2. Dù bên thắng cuộc hay bên thua cuộc thì đó là dĩ vãng……..đừng ngồi đó mà ăn mài dĩ vãng nữa…..là người việt nam dù bất kỳ ở đâu phải có lòng tự trọng, phải học tập tự hoàn thiện bản thân mình, khẳng định mình là người việt và làm được rất nhiều điều cho gia đình và cho đất nước! Có như vậy hình ảnh về việt nam mới được nâng tầm lên…..cố gắng các bác nhé!

  3. Xích lô said

    Ông nói BTV “trật đường rầy” mà không nói trật ở chỗ nào rồi nhảy tới kết luận: “Hai cái sai cộng lại có thành cái đúng không?” Ai mà hiểu ông nói cái gì?

  4. Ai thắng cuộc ? Câu hỏi này bây giờ co người còn hỏi, thật lạ !

    Trong cuộc chiến lâu dài và gian khổ, nhân dân miền Nam đã vùng lên tiêu diệt quân thù xâm lược Mỹ và bọn Tay sai trong chính quyền Sài Gòn, giải phóng đất nước, cùng cả nước thống nhất non sông. Thực hiện một khát vọng thống nhất của Dân tộc “Nước Việt Nam là một, Dân tộc Việt Nam là một, Sông có thể cạn, Núi có thể mòn, song chân lý đó không bao giờ thay đổi !”.
    Giải phóng xong Miền Nam toang Đảng toàn dân đi lên một bước tiến mới, từ đổ vỡ ta đã xây dựng nên một Việt Nam tươi sang, từ ngày Mỹ bỏ cậm vận (1996) đến nay Nhân dân đã almf thay đổi bộ mặt xã hội: Đường sa, cầu cống, thành phố , thị xã, nông thôn đã khác xưa, chỗ nào cũng vui như ngày hội, từ nông thôn xa xôi đến núi rừng hẻo lánh chỗ nào cũng sáng ánh điện, chỗ nào cũng được đánh thức bởi văn minh thông tin, điện thoại, internet…trường học, bệnh viện nhà chùa, nhà thờ đều được xây mới.
    Về công nghiệp khi mới giải phóng cả nước chưa đạt 5tiKWWh điện nay ta đã có sản lương 130 tỉ Kwh..một bước tiến vĩ đại mà ít nước nào trong khu vực so kịp !

    Năm 2012 ta đã xuất khẩu 7,5 triệu tấn gạo ra thế giới, Cafe, Cao su tự nhiên ta xuất khẩu chiếm hàng đầu thế giới ! nhiều khu công nghiệp, nhiều khu đô thị mới đã được mọc lên san sát, thay đổi bộ mặt nghèo khó của đất nước !

    Ta hãy đi đến các tỉnh miền Trung nghèo khổ và bị hủy diệt trong chiến tranh như: Khánh Hòa, Bình Dịnh, Quảng Nam, Quang Ngãi, Dà Nẵng Huế , nay nhưng nơi đây là những đô thị đẹp đẽ, nhân dân ở đó có cuộc sống sung túc và hạnh phú, Những vùng cao nguyên như Kontum, Gia Lai, Lâm Đồng, Daklac nayh đã bừng sáng và trù phú, nhân dân tự tin đi lên mặc cho kẻ thù hèn nhát phá hoại !

    Những thắng lợi đó đã làm nức lòng anh em bè bạn trên thế giới !

    Chỉ có bọn xấu, bọn Chiêu hồi, bọn phản động, bọn thân Mỹ, thân Tàu là không thích điều đó !

    Nhưng nhân dân ta không đếm xỉa đến những tiếng chó sủa vu vơ mà đoàn lữ hành vẫn hiên ngang đi tới !

    TA ĐÃ THẮNG VÀ SẼ MÃI MÃI LÀ NGƯỜI CHIẾN THẮNG !

    • CS mãi mãi là lưu manh said

      “Trong cuộc chiến lâu dài và gian khổ, …” – đây là cuộc chiến ngu si, độc ác nhất trong lịch sử nhân loại, phục vụ cho ý đồ khùng điên, ảo tưởng của chó cụ HCM, sập bẩy Trung cộng, để bây giờ nằm trong rọ TQ.
      Xă hội phát triển dữ lắm, để bây giờ dân VN mới nghèo nhất, nhì khu vực, ăn mày, bán số dạo đầy đường, trộm cướp dọc ngang. Dân VN làm osin khắp 4 biển, con gái VN làm đĩ khắp 5 châu.
      Công nghiệp mà chỉ kể số KW điện thôi sao? VN không làm nổi một cái xe gắn máy hoàn chỉnh. Chủ yếu bán tài nguyên thô.Cũng vì “sản lượng điện” đó từ thủy điện mà vô khối người mất nhà, mất cửa, rừng, tài nguyên bị phá hoại không thương tiếc, ô nhiễm, gây họa đời sau. Người dân vẫn nai lưng trả điện giá cao. Ai lợi? Điện để “nhà nước” bóp cổ giá cao. Điện để “phục vụ sản xuất” cho tư bản nước ngoài. Dân VN nô lệ ngay trên quê hương mình.
      Về nông nghiệp: xuất khẩu nhiều, ai hưởng lợi?
      Ta hãy đi đến các tỉnh miền Trung…xin thưa: các nơi nơi, chỉ phát triển bề nổi, đường rộng, nhà cao tầng cho TB nước ngoài, hoặc bán, nhưng chất lượng cuộc sống thì zero, vì sao? vì không dành đất và chịu đầu tư cho trường học, bệnh viện, trẻ em không biết chơi chổ nào, không còn chổ trống để đá banh, đá bóng. Chưa kể thực phẩm độc hại tràn lan, mọi thứ.
      “Những thắng lợi đó” đã làm người dân chán chường và thế giới khinh rẻ.
      Chỉ có bọn xấu, bọn CS cướp nước, rồi đè đầu, bóp cổ người dân và bán nước cho TQ để sống sung sướng, xa hoa, phè phởn trên sự đau khổ, rên xiết của người dân, trong sự nhục nhã, ê chề và quằn quại của tổ quốc mới dầy mặt mà ca ngợi.
      Hoặc là, chỉ có bọn ngu si, đần độn di truyền, không thấy cái xấu xa, thối nát, dơ dáy, bẩn thỉu, độc ác của chế độ này mới ngu ngơ, dại dột mà ca ngợi nó.
      Làm sao cho nhân dân ta càng sớm biết những điều đó, để không còn những thằng lưu manh như thế này sủa nữa!

    • Trùm Chăn nói said

      Ấy bạn Thắng Làm Vua, Thua Làm…Lưu manh ơi !Tại sao bạn lại tự tát vào cái mặt “thô bỉ và ngu đần” của bạn và của đảng cs VN qua câu nói
      {Chỉ có bọn xấu, bọn Chiêu hồi, bọn phản động, bọn thân Mỹ, thân Tàu là không thích điều đó !}
      Đảng csVN và nhà nước ta đang ngày đêm vung đấp cái tình anh em láng giềng Tàu khựa,bằng câu chú “bốn tốt mười sáu chữ vàng” mà bạn lại bảo {Chỉ có bọn xấu,thân Tàu là không thích điều đó !} là sao vậy bạn,không lẽ đảng và nhà nước ta “thân Tàu” cũng là bọn xấu như lời bạn nói phải vậy không bạn?Lần sau nếu có “dốt quá”,cộng thêm cái bản chất “lưu manh” như cái còm của mình,thì đừng có vào đây phát biểu lung tung nữa nhé,toàn bị thiên hạ ném đá vào mặt thôi,làm “xấu lây” cho ông bà cha mẹ mình thì tội nghiệp họ lắm bạn ạ?

  5. Phan BA said

    Tôi không nghĩ người gian xảo, người hung ác, người dối trá, người sợ sự thật là người thắng cuộc!

    Hãy hỏi người dân Việt ai là người thắng cuộc thì sẽ biết ngay! bên thắng cuộc gì mà tới gần dân Việt họ sợ hãi, họ khinh khi, họ sợ bị tống tiền, họ sợ bị tịch thu, họ sợ bị cướp của!!!

    Còn tụi Mỹ, nguỵ tới gần người Việt, họ mừng như là người thân thương trở về, hahaha.

    Họ có dám hỏi ý kiến Việt (cả Nam lẫn Bắc) không??

  6. Phan BA said

    Tới bây giờ mà người cộng sản và rất nhiều người cũng không hiểu ai thắng cuộc!!

    Một kẻ hung hăng, dữ dằn, hăm hăm nhào vào đòi dạy thăng kia một trân, dạy nó phải theo cái đúng của mình!!

    Sau khi bị dốt như kiến, bị bắn thủng, bể bao mnhiêu cái đầu, bỏ cha mẹ già nua, bỏ người vợ trẻ cô đơn lạnh lẽo, hắn thắng, ‘chiếm’ kẻ thù.

    Rồi hắn học tất cả những gì của kẻ thù: Hát nhạc vàng, ghét nhạc đỏ, bỏ nón tai bèo, bỏ quần đen ống túm; diện dồ vét, mặt đồ thời trang.. Nói chung hắn bỏ TẤT CẢ những cài gì hắn tự hào, tự ca ngợi; và học, làm y như kẻ thù của hắn! (nhiều cô gái bắc qua đây học và mong lấy cả một thằng xấu, làm neo bên này!).

    Tôi nghĩ hắn là kẻ thua cuộc!!! hoặt ít ra là hắn bị kẻ thù của hắn tẩy não, hắn không còn là hắn nữa. Dân Do Thái chưởi những kẻ Do Thái theo ngọai bang, thờ hình tượng và họ đoạn tuyệt đám này.

    Tôi nghĩ họ (VC) là kẻ LOOSERS!!!

  7. HTS said

    HIỆN TƯỢNG “BÊN THẮNG CUỘC” (Tôn Nữ Hoàng Hoa)

  8. Dân chủ said

    BTC là một tác phẩm có giá trị cho cả 2 bên.Loại trừ những kẻ bảo thủ (BTC) và thù hận mù quáng (BTC)
    BTC cần phải hiểu những kẻ đã thắng mình vì sao và mình đã thua vì sao.
    Tôi trân trọng anh Huy Đức và nhà báo VA

  9. Mời các bác vào xem ở đây về bình luân” Bên Thắng Cuộc:”

    http://www.doimat.cuanhcuem.net/2012/12/ve-ben-thang-cuoc-cua-osin-heo-them.html?showComment=1357312588265#c5290036605640324556

  10. HTS said

    “BÊN THẮNG CUỘC” CỦA HUY ĐỨC, TRUYỆN KỂ… NĂM 2012(Nguyễn Quốc Đống)

  11. HTS said

    Nhật báo Người Việt có chơi trò “thách thức” Cộng Đồng?(Trúc Giang)

  12. vybui said

    Tôi không quan tâm nhiều tới bài viết cuả ông Vũ Ánh, không giống như những độc giả cuả ông, chỉ “văn kỳ thanh”, tôi thì khác, biết rõ ông! VA cuả mười năm trước khác xa với VA bây giờ, đặc biệt sau vụ Báo Xuân Người Việt. Có người cho rằng, CĐNV ở Quận Cam đã đẩy ông vào “vòng tay kẻ thù” cuả họ, Việt Cộng! Có người than rằng thay vì thêm bạn, bớt thù, thì CĐNVHN đã để mất bạn. Ngược lại là dư luận của đa số cho là, tốt nhất không nên chơi với “Bạn” kiểu như thế này, chẳng thà lằn ranh rõ ràng để khỏi phải…hối hận!

    Riêng về những phản hồi cuả độc giả như ông Hà Văn Thịnh và một số khác, ca ngơị ông Vũ Ánh dù bị giam cầm 13 năm mà không oán hận, vẫn “ôn hoà”, “dung dị”…chứng tỏ một nhân cách “khác người”!
    Thưa quý ông, tôi nghĩ, Chính Quyền VN còn thầm “ca tụng” ông VA hơn các ông nhiều! Họ còn muốn ông ấy là mẫu mực cho quý ông, cho gần 90 triệu dân trong nước. Cứ không oán hận, cứ khoan hoà, và cứ cúi đầu…mãi mãi trước cái ác!

    Tôi không ngạc nhiên khi cái ác vẫn còn tồn tại trên đất nước chúng ta.
    Xin Thượng Đế phù trợ… cái Ác!!!

  13. dzpham45 said

    Cả 2 bên đều là người Việt, mà đành giết lẫn nhau chí mạng, thì không có bên nào là bên thắng cuộc cả-
    Kẻ thắng cuộc chính là kẻ thù ngàn năm của dân ta, chính nó chia cắt đất nước để biến miền Bắc thành phên dậu cho nó như Bắc Hàn, cũng chính nó xúi ngầm và yểm trợ miền bắc đánh miền nam, đi tới cái thế 2 miền đánh nhau cho đến tàn mạt để nó nuốt cả nước cho gọn như tình hình hiện nay… Căm thù nam bắc chỉ là hệ lụy của chiến tranh. Chiến thắng chỉ là ngụy tín: chiến thắng anh em ruột để mà suy sụp và mất nước mà cũng gọi là chiến thắng sao ?
    Vậy kẻ thắng chính là Cộng sản Tàu, chỉ có chưa đầy 50 năm mà nó đã làm được việc mà phong kiến Tàu suốt 3000 năm không làm được, phải biết hỏi “tại sao” chứ ???

  14. […] 1528. Vài suy nghĩ về “Bên Thắng Cuộc” của Huy Đức […]

  15. nong dan said

    Toi mong Huy Duc viet them cuon sach:”Nguoi viet xau xi”nhu the nao ?ma y ra Dat Nuoc nay moi kha len duoc!

  16. Trần thị Hường said

    Tôi đặt mua sách in ,nhưng sau 10.1.2013 mới có .Bỗng dưng có người ” bạn chân tình” gửi cho quyển sách hôm mồng 1.1.2013 . Nhưng để ủng hộ luật biển Việt Nam có hiệu lực ,để phản đối Trung Quốc khám xét tầu thuyền qua lại vùng ” lưỡi bò ” thuộc chủ quyền của nước Việt Nam ,để tâm huyết một lời thề sắc son: sang năm tới Hoàng Sa ,tôi đã ra chụp ảnh có mặc áo ” xoá bỏ đường lưỡi bò Phi pháp ” để kịp gửi cho mọi người .Sau đó tôi đã đọc ngay quyển sách BTC của anh Huy Đức .
    Thưa các bạn ,ở đây ,các còm sĩ đều giáo sư,tiến sĩ…..còn tôi chỉ là một người dân rất bình thường đã sống và chứng kiến thời kỳ lịch sử đó ,tôi đã khóc khi đọc thấy đoạn TT Dương Văn Minh đã ra lệnh cho quân đội Cộng Hoà buông súng để tránh đổ máu ….về phía tôi ,một người sinh ra và lớn lên ở BTC tôi chân thành cảm ơn TT về quyết định nhân văn đầy tình người( đồng bào một nước ) ấy ,thưa các bạn ,nếu không có quyết định đấy ,cuộc chiến có thể kéo dài một vài tháng hay chục ngày ,thậm chí chỉ vài giờ thôi ,thì biết bao người của cả hai phía sẽ gục …trong đó có cha có anh em có chồng con chúng ta .Có người trách TT không đòi hỏi điều kiện cho bên thua cuộc ? Thưa các bạn , hãy đọc kỹ đi : khi TT nói với BTC để bàn giao ,nhưng có ai cho TT bàn giao để mà trình bày điều kiện này nọ không ? Hãy nghe BTC trả lời : các anh là kẻ bại trận ,không có gì mà bàn giao mà là đầu hàng vô điều kiện .Vô điều kiện các bạn có nghe thấy không ? Hơn nữa hãy nghe TT trả lời khi Thiên thiếu tướng Pháp khuyên TT bỏ Mỹ theo Trung Quốc : mình đã lỡ đi với Mỹ ,bây giờ lại bán nước cho Trung Cộng sao ?
    Chao ơi ,các bạn ơi ,tôi đọc mà ứa nước mắt ,cảm phục TT quá ,và một lần nữa xin TT hãy nhận ở tôi một tấm lòng biết ơn sâu sắc của một người dân BTC .Và tôi cũng thực sự ngạc nhiên khi cách đây mấy năm có nghe thấy tiến sĩ CHHV kêu gọi hoà hợp dân tộc thì phải thả hết tù đi học tập chính trị từ 1975 đi .Trời đất ơi ,tôi là BTC nhưng tôi hoàn toàn phản đối chính phủ Việt Nam còn cho giam giữ bên thua cuộc ,mấy chục năm trời như vậy .Họ đã ra trình diện ,chúng ta phải nhân Văn ,đối xử với họ Bình đẳng cho họ Hoà nhập với cuộc sống mới ,họ mới tâm phục khẩu phục chứ ,sao lại còn giam giữ họ …chao ôi ,nếu ngược lại tôi là bên thua trận ,thì bố anh ,em ,chồng con của chúng ta sẽ ra sao ? Thật khủng khiếp ….
    Lại bàn về BTC ,anh Huy Đức bỏ sót một trại cải tạo là trại giam An Điềm ,thuộc huyện Tiên Lãng ( Lãnh ) ở Quảng Nam Đà Nẵng ,ở đó giam những quân cán chính của tỉnh Quảng Nam Đà Nẵng ( ngày đó Đà Nẵng vẫn là cấp tỉnh ) ,ở đó còn một trại cách trại An Điềm nửa ngày đường vượt đèo núi …gọi là trại sâu ,thì giam giữ những quan chức to nhất ,chỉ vài chục người ở đó ,dưới một thung lũng ,giáp với Lào hay Cămpuchia gì đó ,rừng núi âm u mù mịt ,nhưng không một ai bỏ trốn cả ( vợ con họ còn ở Đà Nẵng,họ rất thương gia đình họ,và không bao giờ bỏ trốn – một anh công an ở trại giam nói như vậy ).
    Còn cảnh hợp tác xã ,ngăn sông cấm chợ ….tem phiếu …tôi nếm đủ cả các bạn ạ.Bố chồng tôi là giáo dậy cấp ba ở huyện miền núi ,ở đấy đồng bào thiểu số cho sắn ( hay các thầy cô tự tăng gia ) nhưng không thể mang về xuôi giúp gia đình đang đói. Chồng tôi ,ngày đấy còn nhỏ ,đói quá mò lên thăm bố ,kể chuyện ở nhà đang đói ,thế là hai bố con chờ đêm xuống tải hơn một yến sắn ,băng rừng ( tránh trạm kiểm tra…) .Tình trạng ngăn sông cấm chợ còn kéo dài mãi tới 1984. Năm đó chồng tôi ,kết hợp đi công tác qua nhà mang gà ra để tổ chức đám cưới ,có chục con thôi ,đến Văn điển bị giữ lại ,rồi phải lấy giấy giới thiệu của đơn vị ,giấy đăng ký kết hôn….cũng không được ,sau phải thủ trưởng lên bảo lãnh mới được Mười con gà mang về.Còn ở cơ quan ( y tế ) chúng tôi cũng đói lắm ,trên cho làm ba lợi ích ,chúng tôi mua kem que ,xếp hàng cả mấy tiếng mới ra một mẻ ,mà phải “móc ngoặc ” mới mua được ,rồi về bán bày trước cổng cơ quan bán ,rồi nấu chè đỗ đen ,mua hương chống muỗi ,mua cá chọi ( họ thải con cái ) về thả vào chum vại của dân cho ăn bọ gậy …..tội lắm các bạn ạ ,có người dân họ nói thẳng : đây đây tiền đây ,lấy đi ,đừng có thả mấy cái con loăng quăng vào bể nước nhà tôi ,chả thấy nó ăn bọ gậy ở đâu cả ,mà vài ngày cá chét lại phải thay cả bể nước ….chao ôi ,là cực .
    Còn tem phiếu ư? Ngày bé tôi đã phải đi xếp hàng để mua các loại thực phẩm rồi nên tôi rành lắm .Đến gần đây tôi còn mơ là phiếu mua cá bể mình cất ở đâu ,mà cá về không mua được. Trong lúc mơ thấy khổ sở lắm ,như đánh mất một vật gì quý hiếm lắm vậy .
    Vâng ,rau muống thì có bìa mỗi tháng một bìa có ba mươi ,ba mốt ngày đủ cả ,cách một ngày được mua một lần ,đem bìa ra ,cô bán hàng lấy bút gạch chéo dấu nhân là xong ,lúc nào rau nhiều thì ngày nào cũng được mua .Tất nhiên vẫn gạch bìa ,còn gạo thì bán theo sổ ,xếp hàng nửa ngày tới lượt thì bán có 5 cân hoặc 10 cân cho hộ đông người ,các cô bán gạo đã cân sẵn túi 10 kg,5 kg,3,kg,2kg….mà vẫn không nhanh được ,không biết đủ cân đủ lạng không ? Nhưng mở ra gạo xấu muốn đổi thì là cả một nghệ thuật …với cô bán hàng ,với người xếp hàng sau mình .
    Còn đậu phụ ,cá ,nước mắm ,thịt ….bán theo tem phiếu ký hiệu : N,E,C,D…
    N là nhân dân không đi làm gì ( trẻ con người già …..) thì một tháng được : 01 Lạng thịt ( nếu mua thủ hay chân giò được nhân hai ) ,một cân đậu phụ ,cá không được ,chỉ E trở lên mới có ,và một nửa lít nước mắm hay magi ,xì dầu gì đó …
    Nhưng không một ai thắc mắc cả ,cứ nghĩ nước nhà chiến tranh ,rồi mới Hoà Bình còn khó khăn…Nay đọc thấy xét rào ở trong Nam mới biết ,mình nghèo khổ là do tư duy lạc hậu ,cứ sợ giầu là tư bản ,XHCN phải nghèo đói mới đúng là XHCN ?
    Quyển sách BTC ,anh Huy Đức đã nói rất sự thực ,vậy mà tôi nghe một còm sĩ nói ,anh Huy Đức được sống trong đọc lập tự do …mà lại nói xấu thế à …? Sao bạn lại nghĩ như vậy được nhỉ ? Cứ ăn cơm chúa thì phải múa tối ngày ư ? Bạn hãy suy nghĩ một tý đi ,có độc lập không ? Hay phụ thuộc vào Trung Quốc ,đến việc lên tiếng bảo vệ biên cương lãnh Thổ thiêng liêng của Tổ Quốc mà còn bị đàn áp ,đe dọa ,hành lên hành xuống …vậy độc lập đâu ? Dân chủ ở đâu ? Tại sao chúng ta không dũng cảm ,nhìn nhận sai trái ở quá khứ để sửa chữa cùng nhau tiến tới xây dựng một Việt Nam thật sự dộc lập và dân chủ tự do .Riêng tôi ,một người dân BTC thành thật xin lỗi các bạn bên thua cuộc vì người nhà các bạn còn bị phía BTC giam giữ bấy lâu nay .
    Các bạn ơi ,trước mắt là kẻ thù vô cùng nguy hiểm ,bởi vậy chúng ta hãy cùng nhau xoá bỏ hận thù ,đừng phân biệt Nam Bắc ,Trong hay ngoài nước nữa ,Ai có công giúp công ,ai có của giúp của ,ai có trí giúp trí ……tất cả một lòng đoàn kết để dựng xây và bảo vệ toàn vẹn Tổ Quốc Việt Nam ,hãy cùng nhau hẹn ước lời thề son sắt : sang năm tới Trường sa .

    • Long said

      Lại bàn về BTC ,anh Huy Đức bỏ sót một trại cải tạo là trại giam An Điềm ,thuộc huyện Tiên Lãng ( Lãnh ) ở Quảng Nam Đà Nẵng ,ở đó giam những quân cán chính của tỉnh Quảng Nam Đà Nẵng ( ngày đó Đà Nẵng vẫn là cấp tỉnh ) ,ở đó còn một trại cách trại An Điềm nửa ngày đường vượt đèo núi …gọi là trại sâu ,thì giam giữ những quan chức to nhất ,chỉ vài chục người ở đó ,dưới một thung lũng ,giáp với Lào hay Cămpuchia gì đó ,rừng núi âm u mù mịt ,nhưng không một ai bỏ trốn cả ( vợ con họ còn ở Đà Nẵng,họ rất thương gia đình họ,và không bao giờ bỏ trốn – một anh công an ở trại giam nói như vậy ).
      ———————————————————————–
      Thưa bà Trần Thị Hường,

      * Trại An Điềm không thuộc huyện Tiên Lãnh.Có lẽ thuộc Thường Đức, đi lên là Hiên, rồi Gành rồi đến….. Lào.
      * Cái trại trên An Điềm là trại Sườn Giữa.

      Đúng ra Trung Cộng có cho người gặp đặc sứ của ông Thiệu tại Paris ( trước khi ký hiệp định), họ muốn thay thế Mỹ nhưng ông Thiệu không chịu. Có lẽ cuốn hồi ký của ông này sắp xuất bản.

      Trung Cộng cũng đã đánh tiếng cho quân tấn công vào biên giới phía Bắc để áp lực quân Miền Bắc( dùng khoảng 100 sư), sau đó thì đề nghị sẽ đổ bộ ở đoạn Nha Trang- Phan Rang để đẩy quân miền Bắc ra nhưng ông DVM từ chối

      • Long said

        Xin lỗi vì lâu quá không lên lại trên đó nên viết sai. Đi lên gặp Hiên rồi Giành , chứ không phải Gành.

        • Trần thị Hường said

          Huyện Giàng bác ạ ,huyện Giàng và huyện Hiên tôi cũng đã đi ,nhất là huyên Giàng ,ô Tô của chúng tôi đã rơi xuống vực ( hinhf nhw goij laf doocs K8 ? )mà không một ai chết ,thuốc men không bị vỡ …và chúng tôi phải để tài xế lại đó cùng với tất cả thức ăn mang theo ,còn đoàn chúng tôi lại đi tiếm nhờ O Tô của bên viện mắt .Còn chúng tôi đi khám cho đồng bào thiểu số ( bệnh vẩy nến ) .Tôi có nhiều kỷ niệm ở đó lắm bác ạ ,tôi cũng may mắn chứng kiến lễ cúng mùa màng gì đó mà đâm trâu để tế …..và phải có thông dịch đi cùng vì họ không biết tiếng kinh .Còn tôi đã vào trại An Điềm và trại Sâu ( nhất định là trại Sâu bác ạ ) còn ở huyện Tiên Lãng hay Lãnh ,thì tôi nhớ như vậy mà bác ,vì lịch công tác chúng tôi được phổ biến là Tiên Lãng.( nếu sai tôi xin lỗi bác và mọi người ) tôi đã vào đó khám cho những người tù cải tạo ,và tôi cũng bị công an ở đó phê Bình khi tôi gọi những người cải tạo đó theo tuổi tác .Ngày ấy tôi bôn xê vich lắm nhưng cũng rất bướng ,tôi cãi lại : chúng tôi là bên dân y ( công an họ nhờ cơ quan tôi khám hộ ) không thể gọi theo yêu cầu của các đồng chí được ,nếu Cần trả chúng tôi về cơ qua .Sau họ cũng mặc kệ ,vì ngày ấy các anh công an toàn ở Bắc vào ,gặp chúng tôi đồng hương nên quý mến nhau lắm .
          Kính bác khỏe mạnh .

          • Tonvanis said

            Cùng chị “Trần Thị Hương” một con người Việt Nam với tâm hồn đầy “nhân bản”. Xin ơn tên luôn phù hộ chị và gia quyến.

          • Trần thị Hường said

            Cảm ơn bác ,tôi cũng chân thành chúc bác và gia đình mạnh khỏa ,vạn sự bằng an ,để chúng ta cùng nắm tay nhau : sang năm tới Hoàng Sa bác nhé.

          • Tonvanis said

            Xin “vâng” thưa chị.

  17. Trọng lú said

    ông huydức đúc kết thông tin từ các báo S.Ggiảiphóng, báo công an …..cho người việt bỏ chạy sớm, “tháo chạy tán loạn”,đọc họ khen quá chừng ! nức nở bình loạn ….
    thử ,các ông về ở VN , nói+viết như thế xem các ông có bị tẩy não, di dời hộ khẩu
    vào trại giam…như vô số hiện đang là ………………..=có miệng để ăn nhưng chả có gì để ăn vì tiền lương ít quá ! Vậy thì có miệng để nói , nhưng nói ra là bị bỏ tù !
    Riêng huydức thì không phải sợ hải gì , bởi ông đã có BẢO KÊ !

  18. Tuonglep said

    VA viết bài này để cho người đọc của Basam như BTV tự nhận xét là “đa số các độc giả ở đây thuộc phe trung tả – trung hữu, nên mới có thể ngồi lại với nhau, kẻ nói người lắng nghe, thay vì thừa chửi bới mà thiếu lý lẽ” mà còn có nhiều comment với cách nhìn khác nhau. Có lẽ do lai lịch của bản thân cùng với nhận xét về người Việt ở Mỹ của VA đã làm cho nhiều người không ưa. Nhưng sự thật mà VA nêu cũng thật đáng suy nghĩ: “Cộng đồng này sống giữa một đất nước nơi mà quyền tự do ngôn luận được thiết đã từ lâu và rộng thênh thang. Ấy vậy mà từ 37 năm qua, người dân ở đây cho biết chưa bao giờ họ được nhìn thấy hay được nghe những lời lẽ ôn tồn, lịch sự trong các cuộc thảo luận những vấn đề nhậy cảm”. Phải chăng VA chỉ nói về người Mỹ gốc Việt ở quận Cam? Hay là người Việt ở đâu cũng thế – kể cả trong nước: “Người ta chỉ thấy diễn ra những lời cuồng nộ và nhục mạ những người có những suy nghĩ khác suy nghĩ của vài cá nhân hay phe nhóm”. Vậy thì việc có những người coi Hoàng Minh Chính, Nguyễn Thanh Giang, Tiêu Dao Bảo Cự, Hà Sĩ Phu là khuôn vàng thước ngọc cho công cuộc chống Cộng hôm nay nhưng cũng lại chính đó ngày sau lại buông ra những lời lẽ thiếu lịch sự với ngay “khuôn vàng thước ngọc” đó. Còn Bùi Tín, Nguyễn Minh Cần và thậm chí cả Vũ Thư Hiên chả là cái đinh gì. Huy Đức cũng sẽ như vậy thôi.

    • Cầu Cải Tiến said

      “Cộng đồng này sống giữa một đất nước nơi mà quyền tự do ngôn luận được thiết đã từ lâu và rộng thênh thang. Ấy vậy mà từ 37 năm qua, người dân ở đây cho biết chưa bao giờ họ được nhìn thấy hay được nghe những lời lẽ ôn tồn, lịch sự trong các cuộc thảo luận những vấn đề nhậy cảm”

      “Người ta chỉ thấy diễn ra những lời cuồng nộ và nhục mạ những người có những suy nghĩ khác suy nghĩ của vài cá nhân hay phe nhóm”

      Là nhận xét của VA, theo tôi không có gì sai quá đáng nhưng cũng không đúng hoàn toàn, ý kiến cá nhân tôi thì hơi nông cạn. Nếu cấm “những lời cuồng nộ và nhục mạ” thì đâu phải là tự do ngôn luận, dĩ nhiên những lời đó phải nằm trong phạm vị pháp luật. Nếu quá lố nạn nhân có quyền kiện và thủ phạm nếu bị kết tội phải bồi thường.

      Chu vi của “tự do ngôn luận” rất rộng lớn, từ ngữ ôn hòa là do cá tính con người và chỉ một phần của “tự do ngôn luận”. Thêm nữa nếu bạn vượt phạm vi pháp luật thì dù bạn đã dùng từ ngữ ôn hòa thế nào đi nữa bạn cũng sẽ bị kết tội nếu có người kiện.

      Tôi có xem đoạn film về cuộc bàn thảo chính trị của hai đảng đối lập của bọn giẫy chết. Họ ăn mặc rất lịch sự, hội trường rất trang nghiêm nhưng đến khi họ tranh luận tôi giật nẩy mình vì quá bất ngờ, họ chửi vào ngạo nhau như trẻ con. Sau cuộc tranh luận họ bắt tay cười như không có gì. Từ đó tôi thâm hiểu thêm ý nghĩa của tự do ngôn luận.

  19. Minotae said

    Công việc viết sử xem ra thật gian nan, không phải cứ nhiều chữ nghĩa, ghi chép của nhà văn, nhà báo là có thể gọi là viết sử. Chắc cái khó nhất là thể hiện quan điểm sao cho đồng nhất với thị trường và khách hàng tiêu thụ tác phẩm đó. Vậy nên mới có chuyện kẻ xuất thân từ cái “nôi” cộng sản lại quay đầu phơi bày những chuyện được cho là đả phá chế độ CS. Huy Đức cũng mới sang Mỹ đây thôi, rõ là việc thai nghén BTC đã từ lâu rồi, thị trường Mỹ chấp nhận tiêu thụ sản phẩm chống cộng này là đương nhiên. Còn ở VN, những bài báo gần đây và cả blog Osin cũng không được chấp nhận. Thị trường chấp nhận lưu hành nhưng khách hàng mới là chủ yếu. Vấn đề ở chỗ là việc viết bài bình tác phẩm đó, (của khách hàng) có vẻ dễ dàng hơn thì phải. Cho dù Vũ Ánh có bình với những câu từ lịch sự, thậm chí nhũn nhặn thì vẫn không tránh khỏi rơi vào trận chiến mà như BTV đã viết, cả 2 phía đều có nhóm “cực tả” và “cực hữu”.

  20. HTS said

    “BÊN THẮNG CUỘC”: TRẢ LẠI SỰ THẬT CHO LỊCH SỬ?(NGUYỄN THIẾU NHẪN)

  21. Theo tôi Những Người Giải Phóng không cần phải xin lỗi bên thất trận, những người bên thắng cuộc họ đã phải trải qua biết bao hi sinh mất mát do bên thua cuộc và chư hầu gây ra, nào nhà tù, máy chém, bom đạn, chất độc những cuộc tàn sát và đày đọa tù binh Cộng sản của Chính phủ Quốc gia và nhà cầm quyền bất chính VNCH.

    Những người CS đã Giải Phóng Dân Tộc ra khỏi sự nô lệ dưới ách thực dân cũ Pháp và thực dân mới của Mỹ thực hiện thống nhất Tổ Quốc, đem non sông về một mối. Và nay đang xây dựng lại đất nước từng bước Bừng Sáng mà chưa bao giờ Tổ Quốc ta có được !

    Những người thua cuộc hãy nên biết điều nén sự tự ti vì thất trận đã trót lỗi lầm đi theo ngoai bang trở về với dân tộc (Như Cụ Nguyễn Cao Kỳ và hàng triệu người Việt Hải Ngoại Yêu Nước đã đã làm). Người CS không cần phải nói lời xin lỗi và danh từ Hòa Giải với kẻ thất trận cố chấp !

    Không có chuyện hoà giải ở đây, hòa giải là chính sách lớn của Chính quyền Cách Mạng đã ban ra từ 1/1969 khi thành lập “Liên minh các lực lượng Hòa hiệp Hòa giải” do GS Trịnh Đình Thảo làm chủ tịch . Trong lịch sử Vn và thế giới kẻ thắng mà có chính nghĩa sáng ngời như bên thắng tại cuộc chiến miền Nam thì không cần phải nói hòa giải mà chỉ nói lời tha thứ với kẻ lỗi lầm !

    Thực sự không có cuộc “tắm máu nào” không có “cuộc tàn sát nào” khi đoàn quân Chiến thắng hiên ngang tiến về Sài Gòn như phương Tây và chính quyền Sài Gòn lo sợ và mong đợi….Đó là chính sách nhân đạo tuyệt vời của người CSVN mà đã được những người văn minh trên toàn thế giới công nhận (hãy đọc Stanley Karnow để biết vấn đề này)

    Hãy trở về với Dân tộc cho dù nay đã quá muộn, hỡi những người thất trận chậm chân…

    • tran said

      Chào lưu manh! Ông đúng là lưu manh như ông tự nhận. Mội kẻ hồn nhiên kể chuyên mình năm 1966 khi đó làm C trưởng đã ra lệnh cắt cổ 15 lính bảo an cũng là đồng bào của mình khi họ đã ra hàng quân giải phóng thì giải phóng nỗi gì?. Đó là tên ác ôn ông ạ. Đây là diễn đàn công dân thì ông có quyền tham gia và tôi không có ý trì trích cá nhân nhưng tôi cho rằng những người mê sảng là triệu chứng của quả báo nên tâm không đặng, nó hiện ra lời và văn. Tôi cho rằng đảng không nên quên ơn ông và bổ nhiệm ông làm tổng bí thư đi, hoặc giải pháp thứ hai là vị trí của ông lúc này là lên chùa sám hối để khi chết, hồn còn có chỗ dù là địa ngục để nương thân. Tôi tin rằng con cháu ông chúng cũng không thừa nhận giòng máu của ông đâu.
      Xin lỗi các bác, dù không muốn nhưng tôi thấy ớn lạnh khi đọc những
      dòng coment, tâm nó hiện ra chữ của ông lưu manh trên. Diễn đàn là
      biểu hiện dân chủ đáng tôn trọng nhưng đề nghị ABS xem xét đề nghị
      của tôi: không thể bàn bạc gì với một tên ác ôn. Non sông thay đổi
      nhưng bản chất khó rời. xin lỗi các bác phải đọc những dòng này nhưng tôi không thể. Các bác có thể kiểm chứng tất cả các còm của
      tên cá quỉ đội lốt người này. Cảm ơn các bác.

      • Nonage said

        Dung ten luu manh thiet

      • Tonvanis said

        Ôi! không biết Việt Nam ta có bao nhiêu loại quái vật như ….này (tôi không biết phải cho tên này thuộc hang nào trong thế giới ngày nay) tên này nếu tôi có thể mường tượng ra thì thuộc tang lớp “bần cố” từ giáo duc gia đình, bần cố về đạo đức bất hạnh thay cho ai phải song với tên này, cái hình ảnh của tên này nó y như cài đám “mõ” làng được đảng ta bơm cho tí quyền sinh xát như trong “cải cách ruộng đất” của Hồ thời mới nổi để rồi tay dơ cao miệng hô to …giết …giết…giết… như trong thơ tên Tố Hữu rồi đảng ta bơm cho cai chính nghĩa mà tên này tự hào cho là “chính nghĩa sáng ngời như bên thắng ” nếu tên này còn biết đau khi con dao cắt vào da thịt thì hy vọng….còn biết nhận ra cái sự that lõq lồ của cái gọi là”chính nghĩa sáng ngời như bên thắng ” hiện nay trên cái đất nước này. Chắc…..không ..không chắc tram lần không vạn lần không vì với cái não này thì có thể cho đến chết …. vẫn còn là người và tiếp tục cướp dựt của dân bang cái “chính nghĩa sáng ngời như bên thắng “.

  22. Long said

    Đoàn Văn Toại

  23. MLT said

    Nếu cứ khoét sâu vào nỗi đau thì bao giờ mới lành vét thương?

    • TừCanada said

      Một vết thương chỉ được che dấu bằng những mảnh vải dơ bẩn chứ không được chữa tri bằng thuốc men đúng đắn thì nó có thể lành hay không? Hãy mở vết thương ấy ra, lau sạch máu mủ rồi chữa trị đúng bài bản thì nó sẽ lành thôi!

  24. TừCanada said

    Tôi nghĩ TS Oanh không quá đáng khi bà đòi hỏi “Bên Thắng Cuộc” phải nhận lỗi: họ không phải nhận lỗi vì họ đã thắng mặc dù ngày nay hầu hết mọi người đều nhận ra “chính nghĩa” thật sự của họ cũng chẳng khác gì mấy với “chính nghĩa” của những người Bên Thua Cuộc: dùng bom đạn ngoại bang để tàn sát đồng bào mình nhân danh cái gọi là chủ nghĩa Cộng Sản, giải phóng dân tộc, tiền đồn XHCN …

    Họ phải nhận lỗi vì những gì họ đã và đang làm đối với Bên Thua Cuộc, đối với con cái và gia đình những người thua cuộc, bản thân con cái những người thua cuộc chưa hề tham gia cuộc chiến đã làm gì để phải nhận sự trả thù bẩn thỉu của Bên Thắng Cuộc? Blogger Giang Nam Lãng Tử cho rằng không có chuyện xin lỗi vì những người liên quan đã chết gần hết, thế thì vĩnh viễn sẽ không có chuyện hoà giải vì những nạn nhân của cuộc trả thù vĩ đại và bẩn thỉu do Bên Thắng Cuộc tạo ra sẽ không bao giờ quên những gì họ đã phải chịu đựng và sẽ luôn bảo đảm rằng con cháu họ sẽ biết rõ ràng về những điều đó để chúng nhận biết rằng cái chế độ đang cai trị Việt Nam không phải là cái chế độ mà chúng có thể hợp tác, cống hiến, những lời hoa mỹ tới từ những cái loa của chế độ chỉ là thủ đoạn kiếm tiền một cách vô liêm sỉ mà thôi.

    Thật ngạc nhiên khi được biết rằng có một số người Việt hải ngoại chống đối quyển sách này, tôi cho rằng những người này có vấn đề tâm thần: thay vì chửi bới, chụp mũ, hãy cung cấp cho tác gỉa những dữ liệu trung thực mà quí vị có để giúp cho cuốn tái bản được hoàn thiện hơn.

    Hãy nghĩ xem những người trong nước khi đọc quyển sách của Huy Đức và một quyển sách của một người Việt hải ngoại viết về Bên Thắng Cuộc, họ sẽ tin ai hơn? Đừng để sự thù ghét chủ nghĩa Cộng Sản biến mình thành những kẻ đui mù ngu ngốc!

    • Việt Minh said

      hay

    • Chán như con gián said

      Tui sợ các bác “rân chủ’ ở bên hải ngoại này lắm, hễ mà có ý kiến nào khác các bác là mấy bác chụp cho cái mũ Việt Cộng to tổ bố vào mặt. Các bác chống Cộng một cách cực đoan, tuy chửi CS ra rả nhưng mấy bác lại giống y chang tính cách VC: áp đặt, bảo thủ và chỉ nhìn 1 chiều theo ý mình. Thử hỏi các bác ngoài các bác ra thì có bao nhiêu phần trăm giới trẻ hải ngoại nghe theo các bác? Các bác chống CS mà các bác chửi CS bằng những từ ngữ thô tục, quy chụp…thì thử hỏi lớp trẻ nghĩ gì về các bác? Mà nói cho cùng các bác chửi cho sướng miệng, toàn nhân danh những điều to lớn, vĩ đại cho nhân dân VN nhưng có bác nào dám về VN “cảm tử” hy sinh ôm bom liều chết giết vài ông CS áp bức dân không hay chỉ là toàn nói và nói? Chính vì cái cực đoan của các bác “nhìn đâu cũng thấy VC” đó mà càng làm cho CS có cớ để mà răn đe công an, an ninh, đảng viên trong nước là “người Việt hải ngoại chống cộng điên cuồng” lắm. Điều đó càng làm cho họ quan ngại, lo sợ và hiểu lầm việt kiều thêm mà thôi. Đúng ý CS quá rồi còn gì.
      Tui đồng ý với TuCanada…các bác chống cuốn sách BTC của anh Huy Đức thì đúng mà các bác có vấn đề về thần kinh, cố tình không hiểu tâm huyết của tác giả khi chỉ muốn đem đến sự that cho người đọc sau bao nhieu năm bị che giấu, bưng bít. Các bác chỉ biết bới móc và suy diễn đủ thứ chuyện..từ chuyện anh Huy Đức là VC nằm vùng cho đến anh Huy Đức viết BTC chỉ để kiếm cho mình 1 tấm thẻ xanh. Đúng là tâm địa tiểu nhân. Đối với cá nhân tôi, tôi rất cám ơn anh Huy Đúc đã cho tui thấy được nhiều sự that mà trước đây tui chỉ nghe kệ lại để hiểu hơn lịch sử, và thương dân tộc mình nhiều hơn.

      • Da Nhi said

        Chán Như Con Gián nói quá trúng ý tui, tui muốn chế độ độc tài CS này sụp để trả lại những gì căn bản nhất cho xã hội VN, nhưng chống cộng theo cái kiểu mấy ông VK Hải ngoại thì thua, mấy ông này còn độc tài hơn CS nhiều lần, hể ai nói sái ý một chút là bị qui chụp ngay. Suy cho cùng, mấy ông này thuộc loại lưu manh, đểu cáng, khơi khơi chả biết gì về chính trị cả

        • Đúng vậy, làm chính trị là phải… Mưu lược. Hô làm…cách mạng là phải chém giết, cướp giựt của dân. Hô…giải phóng dân tộc là phải biết…bán Đất, bán Đảo lấy tiền chia nhau xài. Hô..Tự do- Dân chủ là phải đè đầu cởi cổ dân, như vậy mới là chính trị….siêu đẳng! Phải không ?

    • ken said

      Bản thân tôi là con của người Bên thua cuộc,năm 1975 tôi được 11 tuổi, và tôi tự thề với lòng sẽ không bao giờ hòa hợp hòa giải với Chế độ của Bên thắng cuộc. Mong ước lớn nhất của đời tôi là được nhìn thấy sự sụp đổ của Chế độ Bên thắng cuộc. Bằng như ước mơ ấy không được toại nguyện, tôi sẽ chỉ bảo con cháu tôi hãy xem chế độ Bên thắng cuộc như loại ký sinh trùng nên đừng bao giờ hòa hợp hòa giải với chúng.

      • Da Nhi said

        Bản thân tôi là Việt cộng nhưng tôi đã nhìn được rất rõ ràng rằng, chế độ CS rất gian manh, man rợ và cực kì lạc hậu, nó phải đổ, chắc chắn phải đổ vậy thì hòa hợp hòa giải với nó để làm gì.

  25. Nguyễn said

    Hãy tôn trọng những người có suy nghĩ khoan hòa và ngôn ngữ khoan dung. Tôi tôn trọng và ngưỡng mộ ông Vũ Anh (cũng như ông Huy Đức). Chỉ những gì khoan dung mới tồn tại. Dù bị đày đọa bởi “cải tạo”, ông vẫn giữ tinh thần hết sức khoan dung. Không nên “kéo dài” cuộc chiến giữa bên “thắng cuộc” và “thua cuộc”. Đất nước này đang còn chiến tranh dù không còn tiếng súng. Nếu có ai cất bớt thuốc nổ thì vạn hạnh cho dân tộc này biết bao.

    • Dân VN chỉ mặc áo hình. . .Lưởi Bò X để chống Tầu Cộng, Không có…Thuốc Nổ…mà bị công an đánh sặc máu ! Vậy thì…vạn hạnh cho họ biết bao phải không ?

      • Nonage said

        Ong muon giet vc, vc mun giet og, vay khi nao binh an ha og.cuc doan ko bao gio dem den hoa binh. Hay nhin bà aung san shi kyu cau dau tien noi hay Bo qua qua khu, bay gio la luc cd dat nuoc phat triennial

  26. Hà Văn Thịnh said

    Vài lời kính gửi ông Vũ Ánh! Tôi đã đọc bài viết của ông và thật cảm phục sự ôn hòa, dung dị của một người BthuaC (tôi, có lẽ, BthắngC, ôi chao), đã từng có 13 năm trong trại tù cải tạo mà không thấy hằn học, chửi bới, nguyền rủa…; thật đáng khâm phục về nhân cách (ngay tôi, cũng không ít lần vừa đọc vừa tự chửi cho mình nghe về những điều rất thật, đắng cay). Tôi chỉ mới may mắn đọc được có phần 1 (người ta chỉ “cho” tôi có vậy bởi tôi chẳng có tài khoản để mua) và đã viết một bài về cuốn sách của HĐ – chỉ có điều, tôi chưa đủ can đảm để công bố. Thật buồn nhưng biết làm sao khi các Sếp của tôi (hầu hết đều là bạn thân, vài người là sếp cực lớn) cho rằng nếu tôi công bố, “thà ‘giết’ họ còn hơn”?). Tôi đang nghĩ cách để sao đó, vừa không làm ảnh hưởng đến ai mà vẫn có thể nói được những điều cần nói… Tôi rất thích cách ông trình bày bởi nếu như cả HAI BÊN đều có nhiều người hiểu – biết như ông thì đất nước VN chắc chắn không nghèo, hèn, vất vả như bây giờ… Xin gửi tới ông lời chào kính trọng.

    • thằng đểu said

      Có cùng suy nghĩ như bác Thịnh, tôi khâm phục nhân cách của tác giả bài báo này.
      Cách nay chừng 10 năm trên VTV có phát một vở kịch “hiếm”, nội dung của nó là chúng ta cứ sống mãi trong sự ích kỷ, dối trá và thế là “níu cẳng, kéo chân” nhau trong lao tù, bùn lầy. Khoảng năm 2005 cũng trên VTV trong bối cảnh chào mừng 30/4 đã cho phát phỏng vấn cụ bà đã hiến 10 ngàn lượng vàng cho cách mạng, bà cụ nói: bà và gia đình đã hoàn toàn tin theo Hồ chủ tịch, sẵn sàng hiến sạch gia sản và lên rừng kháng chiến vì mong một tương lai cho dân tộc nhưng thống nhất 30 năm rồi và bà hoàn toàn thất vọng, những người cộng sản đã đi ngược lại lí tưởng của mình..Đoạn trả lời này dường như bị can thiệp dừng phát giữa chừng và không thấy phát lại…
      Đến bao giờ chúng ta mới dám sống thật và làm việc với một mục đích thật là tương lai.

      • sax said

        BÁO TUỔI TRẺ – THƯỢNG TƯỚNG THỨ TRƯỞNG QUỐC PHÒNG NGUYỄN CHÍ VỊNH ĐẶC TRÁCH TÌNH BÁO ĐỐI NGOẠI ĐÃ BÁO CÁO “MỞ NGỎ” BỘ CHÍNH TRỊ VÀ BAN CHẤP HÀNH TRUNG ƯƠNG ĐẢNG CON RỒNG ĐỎ CỘNG SẢN HÀ NỘI BIẾT RÕ BÁT QUỐC ĐỒNG MINH LÀ : “ANH + NGA + MỸ + NHẬT + ẤN + ÚC + PHÁP + ĐỨC + CANADA” ! BỘ CHÍNH TRỊ VÀ BAN CHẤP HÀNH TRUNG ƯƠNG “ĐÃ MINH TRI” NHƯNG VẪN “NGOAN CỐ KẾT PHE TRỤC 3 NƯỚC” CHỐNG CỰ ĐỒNG MINH TRONG THẾ CHIẾN III ĐÔNG Á !

    • Dan Ho said

      Ông Hà Văn Thịnh dạy Sử ở Huế mấy chục năm nay có nghiên cứu và viết bài nào về Tết Mậu Thân 1968 ở Huế không. Ông Thịnh có thể đóng góp thêm trong việc công bố sự thật ?

      • Thanh Liên said

        Bố bảo ông Thịnh cũng chẳng dám công bố dù có biết mười mươi. Rũ tù chứ chẳng chơi. Hu hu…

        • Dan Ho said

          Tại ông Thịnh hay kêu gào “sự thật”, “hành động” … này nọ để úi dục người khác làm, còn ông thì sợ đi rũ tù, ở Huế mấy chục năm chả dám nói đến Mậu Thân, còn nói làm chi nữa|.

      • Tuấn chàng trai nước việt said

        Muốn biết rõ nhất về biến cố tết Mậu Thân thì bạn nên hỏi ông Hoàng phủ ngọc Phan . Ông ta là người đã từng nhúng tay vào gây đau thương cho dân Huế . Nhưng thôi tôi nghĩ ông ta cũng ko dám tự thú trước dân tộc đâu

    • gocomay said

      Việc bài thầy Thịnh đã viết nhưng “chưa đủ can đảm để công bố” như qúi thầy bộc bạch thì ai nằm trong cuộc cũng có thể thông cảm được. Nhưng một người mang danh nhà văn có tiếng (như nv Đông La) khi đọc xong Bên Thắng Cuộc mà có những suy nghĩ nguỵ biện như trong bài: ĐÔNG LA
      LỊCH SỬ NHÌN QUA LỖ ĐỒNG XU
      (Về cuốn Bên thắng cuộc của Huy Đức) –
      Xin trích:
      1.- “Thật kỳ lạ cả phía “ta” lẫn “địch” đều có người chê Huy Đức dữ dội thì có nhóm nhỏ “xuất thân việt cộng” nhưng đang làm thuê cho những ông chủ thuộc “thế giới tự do” thì rất ca ngợi cách nhìn lộn ngược của Huy Đức.”
      2.- “Việc Trần Hữu Dũng khen Huy Đức dùng chữ “tuẫn tiết” để ca ngợi dũng khí của mấy người tự sát, vậy phải chăng đó cũng là cách gián tiếp chê gần một triệu người lính chế độ cũ khác không tự sát là hèn nhát? ”
      3.- “Trong bài CÓ PHẢI MÁC LẠI LÀM KHỔ DÂN VĂN GIANG? phản bác TS Phạm Ngọc Cương ở Canađa, tôi đã viết: “Từ cái nhìn phi lịch sử, từ chỗ chê bai cuộc sống ở trong nước, ông Cương ca ngợi Canada, nơi ông là một kẻ tha phương cầu thực. Mọi chuyện ông nói đều đúng cả, nhưng đó chỉ là tư duy “phản xạ có điều kiện” của Pavlov, chứ không phải là cái nhìn biện chứng của một tư duy triết học”, thì có lẽ ông Giang, ông Dũng cũng giống như ông Cương thôi, cũng được những “điều kiện” ở Anh, ở Mỹ đã tạo ra những “phản xạ” trong nhận thức, nên các ông đã ca ngợi Huy Đức viết ngược như thế.”
      4.- Những sự thật quan trọng liên quan đến vận mệnh của đất nước ai cũng muốn biết, có điều những chuyện con con liên quan đến chính bản thân ta đây còn bị xiên xẹo tùm lum thì những sự thật lớn lao đâu dễ biết được.
      Theo triết học, có cái tận mắt ta nhìn thấy cứ tưởng là sự thật nhưng lại không phải, bởi nó là hiện tượng chứ không phải bản chất. Như than chì và kim cương, người không biết cứ tưởng là hai chất khác nhau, nhưng thực chất chúng lại cùng là các bon. Có những chuyện người thật việc thật vẫn không phải là sự thật bởi chúng chỉ là những mẩu của sự thật mà thôi. Trong khi đó với tôi, sự thật cũng vẫn chưa phải là lịch sử, không phải cái sự thật nào cũng là lịch sử, bởi với mênh mông sự thật trong đời sống thì lịch sử nào chứa cho đủ?
      Vậy lịch sử là gì?

      Có lẽ chỉ sự thật nào có thể trở thành văn hóa, những sự thật chủ chốt, bao quát, có thể nói lên được bản chất của vấn đề, giúp cho hậu thế những bài học bổ ích thì sẽ thành lịch sử. Tất nhiên không chỉ có những bài học về sự thành công mà có cả những bài học về sự thất bại. Vì vậy những từ “minh triết”, “hiền minh” là đúng nhất dùng để chỉ những phẩm chất cần phải có của một nhà viết sử. Người ta cần phải thấu suốt hết mọi lẽ, với tấm lòng thiện đức, thì mới có thể viết được sử.

      Còn Huy Đức cũng có tham vọng viết sử thì có cái gì?”
      (http://donglasg.blogspot.fr/2012/12/lich-su-nhin-qua-lo-ong-xu-ve-cuon-ben.html)

      Có lẽ phải nhờ thầy giáo môn Sử – Hà Văn Thịnh mới có thể chỉ giúp bà con cư dân mạng (kiến thức còn hạn chế) bài viết của tác giả Đông La nguỵ biện ở chỗ nào? Đằng sau bài viết hạ thấp BTC của Huy Đức nhằm mục đích gì? Xin cám ơn qúi thầy!

      • BX Saigon said

        Những sự thật đã có tác động tới hàng chục triệu sinh mạng thì chắc chắn sẽ đi vào lịch sử dù sớm hay muộn, dù lúc nào đó có bị cản ngăn bằng bạo lực.

      • Da Nhi said

        Ông Đông Là này là bồi bút cho Việt cộng thì nói làm gì. Bài viết của ông ko đáng giá đồng xu thì đúng hơn

  27. Cầu Cải Tiến said

    Có nhiều lập luân đã được bàn nhưng chưa thấy ai đề cập chi tiếc cho câu hỏi của tác giả: “Làm sao có ai trả lời được câu hỏi nếu như Miền Nam là bên thắng cuộc thì liệu sự trả thù có diễn ra với bên thua cuộc là miền Bắc hay không?”

    Đúng là không ai có thể trả lời với độ chính xác thực tiễn vì vấn đề đặt ra không xảy ra. Nhưng với trình độ và kinh nghiệm của tác giả ở chế độ VNCH, tác giả thử suy đoán xem sao.

    Cá nhân tôi không có những ưu thế như tác giả nhưng tôi có thể đặt ra giả thiết sau khi so sánh vài nét của hai chế độ

    Chế độ 1
    Khép kín; gắt gao về tư tưởng, văn hóa; chính sách CCRD đưa đến giết người; dân đi tản vào chế độ 2; CQ là pháp luật

    Chế độ 2
    Mở rộng hơn; tự do hơn về tư tưởng, văn hóa; chính sách NCCR trả tiền mua đất địa chủ, không giết ai; dân không di tản; phát luật đọc lập

    Còn rất nhiều chi tiếc để so sánh nhưng bấy nhiêu cũng đủ để nói nếu chế đô 2 có trả thù thì nó không thể tàn khóc bằng chế độ 1, sự trả thù có thể chỉ cá nhân hơn là chính sách.

    Hy vọng tác giả sẽ viết trung thực và xâu sắt theo khả năng của mình.

    • Việt Minh said

      Nếu VNCH là bên thắng cuộc thì chắc chắn là kg bạc đải bên thua cuộc vì VNCH rất sợ vi phạm nhân quyền…Vì có thể mất ghế tổng thống như chơi nếu như mất lòng quốc tế…

    • Tuấn chàng trai nước việt said

      Anh nói quá đúng

  28. Hà Nội said

    Tôi đánh giá rất cao “Bên thắng cuộc” và công sức cũng như năng lực tâm huyết của Huy Đức. Khi đọc BTC, từ các dữ kiện trình bày, tôi đã lý giải được phần nào cho câu hỏi tại sao dân tộc VN lại khốn khổ như vậy trên con đường phát triển. Câu trả lời đau xót nhất đối với tôi là là sự thiếu học dốt nát của đa số dân VN nói chung – biết trách ai bây giờ?

    Bài viết của Vũ Ánh rất hay về BTC, ông có cái nhìn bình tĩnh, lời lẽ lịch sự, và tôi có cảm giác rằng ông “không bị mối thù riêng che mất mắt”.

    • Nếu để hình. . .Bác Hồ dưới đáy chậu rữa chân sẻ gây ” sự hiểu lầm ” ít hay nhiều ! ?

    • Cầu Cải Tiến said

      Tôi đồng ý với đa số ý kiến của bác ngoại trừ “…đau xót nhất đối với tôi là là sự thiếu học dốt nát của đa số dân VN nói chung – biết trách ai bây giờ?”

      Đa số dân thiếu học dốt nát là điều đối với tôi rất là đáng thương, Đa số lãnh đạo thiếu học dốt nát, biết mình dốt nát nhưng tham quyền lực và độc tài là điều đáng khinh ghê tởm đáng trách.

      Tặng bác đoạn thơ trong bài nhạc Ru Con của Pham Duy:
      Mấy đời bánh đúc có xương
      Mấy đời giặc cướp có thương dân mình
      Trách ai uốn lưỡi cầu vinh
      Bán quê hương nở quên tình nước non

  29. dinhxuantu said

    Người miền trung lại có câu “giận thì giận mà thương thì vẫn cứ thương”

    Trang chủ

  30. Công Bằng said

    Theo tôi “Bên Thắng Cuộc” của Huy Đức có ý nghĩa đối với nhân dân Hàn Quốc, hơn là đối với Việt Nam .
    Nếu tôi là Tổng Thống Hàn Quốc , tôi sẽ đề nghị trả cho Huy Đức một khoản tiền lớn bản quyền , để in và phát miễn phí cho tất cả mọi công dân của mình ,nhằm mục đích nhắc nhở họ một điều là : THÀ HY SINH TẤT CẢ , CHỨ ĐỪNG ĐỂ THUA CỘNG SẢN. !

    • Tonvanis said

      Công Bằng: “Nếu tôi là Tổng Thống Hàn Quốc , tôi sẽ đề nghị trả cho Huy Đức bản quyền , để in và phát miễn phí cho tất cả mọi công dân của mình ,nhằm mục đích nhắc nhở họ một điều là : THÀ HY SINH TẤT CẢ , CHỨ ĐỪNG ĐỂ THUA CỘNG SẢN. !” Chừng đó chữ nghĩa anh thấy có nên dùng nick “công bằng” nũa không…. Khi tự cho ta cái mark cong bằng thì không nên có “cảm tính” như câu: “một khoản tiền lớn”….”phát miễn phí” nhiều trịch thượng, nhiều mỉa mai. Theo tớ dù bên nào thì bên hiện nay chúng ta chỉ nghe “lời ong tiếng ve” thì có, còn yên lặng “lắng nghe” thì chưa. Quay lại với những lời người xưa thường nói “không ai hoàn toàn” câu này nó tác dung cho mọi con người trên thế giới, cho mọi việc chúng ta làm sẽ có một lúc nào nhìn lại chúng ta đôi khi thầm thì với chính mình câu “dá mà” để tự nhận ra những khiếm khuyết. Ở đây tớ chỉ nói đến chữ “Khiếm khuyết” tức là chưa đủ ở một điểm nào đó vì không có đủ dữ kiện. “Bên Thắng Cuộc”theo tớ là một công trình nghiên cứu lớn khách quan từ trước đến nay nó có vị trí riêng biệt và với trách vụ cao cả nó làm rung động con người Việt Nam hiện nay vì nếu nó chẳng là gì thiì không báo giờ các “đài” các “báo” định hướng của cả nước”ta” đang và sẽ “loa lỏa” bôi bác. Có một hiện tượng nữa mà tớ nhận thấy có nhiều người tự cho là biết nhiều, hiểu nhiều chỉ vì có cái chứng minh nhân dân kèm theo năm sinh với cái con số “cũ hơn” thì cho rang “chưa đủ” với hàm ý “chú còn non nớt” ấy vậy mà các ông “già” với đầy hiểu biết thì chẳng tạo ra được một cái hiện tượng với cái tên “Bên Thắng hay Bên thua” cho chính mình….. nếu không làm được theo như tiếng đế quốc Mỹ họ nói là : “just shut up…boy!” và nếu họ thuộc người có tâm đức, tự trọng và xây dung theo tớ nên gởi thư riêng đến tác giả với những dẫn chứng “cu thể” để dúp cho người viết được them sang tỏ và người đọc được them nhiều dữ kiện để chúng ta có cái tầm nhiìn “tưong đối”khách quan hơn. Nói cho cùng chúng ta tự hỏi nếu cho ta đọc hai tác phẩm “BênThắng cuộc” và cuốn “Vừa Đi Vừa Kể” của tác giả “TLan” thì ta chon ai? H.Đ Hay H.C.M…?? Thì tùy qúy vị ađ61y.

  31. […] Nguồn anhbasam […]

  32. vybui said

    Nhân đọc vài dòng cuả BTV với độc giả Nhật Lệ,(nhắc đến lời kêu gọi đồng hương hải ngoại cuả quý ông Phan Kỳ Nhơn, Nguyễn Nam Hà), tôi chợt nghĩ tới câu nói cuả đồng bào miền Nam: ” nói dzậy mà hổng phải dzậy!”.

    Việc kêu gọi đồng hương đi biểu tình chống báo Người Việt do báo này “quảng cáo” cho cuốn sách “Bên Thắng Cuộc” có thật là để “chống” sách ” Bên Thắng Cuộc” hay đây chỉ là cái cớ?

    “Bên Thắng Cuộc” phát hành trên mạng, những người theo dõi tình hình chính trị trong nước ở HN cũng không phải là ai cũng đã đọc. Mà dù có đọc, không phải ai cũng nhận xét một cách hàm hồ, huống chi số đông trong CĐ chưa biết mặt mũi cuốn sách ra sao. (Nếu có dụng công, xin quý báo và độc giả điểm tên tác giả những bài viết chống đối cuốn sách xem có mấy người, mấy bài, ở những trang báo mạng nào, thì rõ).
    Những người như các ông Phan Kỳ Nhơn, Nam Hà cũng rõ điều đó, nên nếu có những phủ nhận về phần tích cực cuả cuốn sách thì người biết chuyện cũng không lấy làm lạ.Thật ra là vì chuyện “nội bộ” cuả CĐ. Giữa một số KHÁ ĐÔNG dõi theo từng bước cuả báo này, từ khi còn châp chững đến khi “trưởng thành”, từ khi một lòng một dạ với CĐ cho đến lúc có những hành động xé rào, nếu không muốn nói là “đâm sau lưng chiến sĩ”. Số đông này muốn “dứt điểm” tờ báo, nhưng chưa xong, và đây thêm một cơ hội nữa. Sẽ có không ít người nghe theo lời kêu gọi. chỉ vì v/đ với báo NV, chứ không hẳn là vì cuốn sách. “Bên Thắng hay Bên Thua”, chưa phải là nguyên cớ để họ …hành động lúc này!

    Những độc giả ở xa hay Ô/Bà BTV ở đây chỉ nhìn thấy bề nổi!
    Có điều việc làm này cũng chẳng khác gì việc “ra bài…quyền” cuả ông Vũ Ánh ở đây, cả hai đều thiếu…chính trực!

    • Năm Darwin said

      The best marketing strategy: Cách quảng cáo hay nhất cho nhiều người biết là làm ầm ỉ nó lên. Một ná chết hai, ba chim, hehe, nhưng con chim ảo thì không chết.

  33. […] Nguồn anhbasam […]

  34. Cầu Cải Tiến said

    Tôi đọc bài của Vũ Ánh và còm của vài còm sĩ về việc VA nhục mạ cờ vàng. Tôi rất thắc mắc, theo lời văn của Vũ Ánh tôi không cảm nhận được sự thù hận tâm địa dao búa, ngược lại tôi có cảm giác ông VA là người ôn hòa, tư tưởng cởi mỡ có logic. Nếu như bảo nhà báo Đức Hiển nhục mạ lá cờ và người Việt tị nạn thì tôi không ngạc nhiên nhưng là Vũ Ánh thì có gì đây không ổn. Không lẽ VA giả nhân giả nghĩa tài tình thế sao? Nên tôi tìm hiểu…

    Sự việc là năm 2008 hai ông:

    Vũ Qúy Hạo Nhiên – Tổng Thư Ký và Phụ tá Chủ Bút của báo Người Việt
    Vũ Ánh – Chủ bút của tờ báo Người Việt

    Cho đăng ảnh chậu rửa chân có hình Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ trong đáy chậu của họa sĩ Huỳnh Thủy Châu (tức Trần Thủy Châu) là con gái của một Việt Cộng. Đã gây xúc động cho một số người Việt hải ngoại.

    Tôi tìm được hai tác phẩm của họa sĩ HTC ở trang web của đại học Berkeley :
    http://research.berkeley.edu/haas_scholars/scholars/2005-2006/news/confhighlightssatc.html

    Tác phẩm thứ nhất là “Two Flags” (hai cờ), tác giả đại khái miêu tả như sau:

    Tôi sinh trưởng trong môi trường CS, mỗi thứ Hai tôi chào cờ hát quốc ca và tôi rất hãnh diện với lá cờ đỏ sao vàng. Năm 1999 tôi đến Mỹ, tôi nhận thấy có cách nhìn khác cho lá cờ CS. Người Mỹ gốc Việt thì chào cở của họ cũng như tôi đã chào cờ của tôi. Không lâu tôi cảm nhận được sự kính trọng cho cả hai lá cờ. Tôi nghĩ đến truyên Âu Cơ và Lạc Long Quân, người Việt đều cùng một dòng. Hai cờ khác hình nhưng cùng hai màu vàng đỏ. Trong tác phẩm này tôi kết hợp hai lá cờ. Hai lá cờ cùng nguồn gốc khi phối hợp cân bằng cùng tăng vẽ đẹp của nhau.

    Tác phẩm thứ hai là “The Installation: Connection” (Thiết lập: Chấp nối), miêu tả như sau:


    Mẹ chồng tôi làm nghề móng tay 20 năm. Mỗi ngày làm 15 đôi chân để lo cho gia đình và thân nhân còn lại VN. Cho mõi đôi chân bà lấy nước mới cho vào chậu, cọ rửa bàn chân, sơn móng rồi rửa chậu. Bà làm vất vả 20 năm, 6 ngày một tuần. Nhờ chịu khó nhọc làm việc bà đã có khả năng cho bốn con vào đại hoc, nuôi con dâu đi học đại học UC Berkeley, gửi tiền nuôi người than ở Huế, đa số cháu trai và gái của bà đã đỗ trung học và vào đại học. Rất nhiều người thành công nhờ có bà. Tôi tin đa số phụ nữ Việt ở Mỹ nuôi cả hai gia đình Mỹ và VN. Tôi tạo tác phẩm này để khắc niệm công ơn của phụ nữ Việt những người cực nhọc, hy sinh lớn lao cho tương lai con cái và gia đình.

    Về ông Vũ Ánh, bài phỏng vấn http://traitrunggioi.blogspot.com.au/2011/04/phong-van-nha-bao-vu-anh.html
    cho biết thêm vài chi tiết về ông VA, tuy chú bác đi cách mạng bà nội ông đã bị chôn đất cầy đầu đến chết trong CCRĐ. Bản thân ông đi học tập cải tạo nhưng ông không thù CS đồng thời ông cũng không chấp chế độ CS.

    Có thể tôi là người nhẹ dạ, xét những dự kiện tôi tìm được tôi tin ông VA không là người xấu. Tựa đề “cờ vàng trong chậu rửa chân” nghe có vẽ khiêu khích thiếu thiện cảm như khi hiểu rõ thì nó không xấu đến thế. Tôi tin ông VA cũng nghĩ nó không xấu nên đồng ý cho đăng trên báo Người Việt.

    Văn hóa của VN từ xưa không cho kết hợp một vật “thiên liên” với vật “bẩn”, như bàn thờ ông bà không được gần cầu xí, in cờ lên chậu rửa chân v.v… Người Tây phương thì khác họ in cờ lên quần áo lót, ai mặc vào là người yêu nước. Họa sĩ HTC đã ở VN cũng phải hiểu vấn đề này, có lẽ họa sĩ cũng có thầm ý chấn động cộng đồng chăng?

    Tôi hiểu tại sao có một số người bị chấn động. Riêng cá nhân tôi nó không đáng để đánh giá ông VA.

    • Thuỷ said

      Tôi nghỉ cô Châu nên để thêm mặt …. bà mẹ chồng đáng yêu của cô vào chậu rữa chân, thì chắc đã không gây hiểu lầm.

      • Cầu Cải Tiến said

        Hihi, tôi không nghĩ nó đơn giản thế. Trong giới nghệ thuật “gây hiểu lầm” là phần quan trọng, không phải là xấu. Họ cố tạo tác phẩm mà mỗi người xem sẽ hiểu theo ý của họ mới là nghệ thuật, họ nói vậy nên tôi biết vậy thôi.

        • Nếu để hình. . .Bác Hồ dưới đáy chậu rữa chân sẻ gây ” sự hiểu lầm ” ít hay nhiều ! ?

          • Cầu Cải Tiến said

            Haha, tôi nghĩ nếu ở Mỹ “sự hiểu lầm” thấp thôi. Dù có thoả mãn được nhiều người Việt tị nạn cũng không thể khơi động biểu tình. Kết quả này không mỹ mãn cho người học/làm nghệ thuật. Ngược lại nếu là ở VN thì “sự hiểu lầm” sẽ cao tột độ cả hai mặt người bất mãn và thỏa mãn và thêm cả tù tội cho tác giả.

            Gây xúc động là động cơ mà ai làm nghệ thuật cũng mong muốn, dĩ nhiên cảm xúc vui/buồn tốt hơn tức giận. Xin đính chính là tôi không có ý chụp mũ ai cả, chỉ viết gì tôi hiểu, độc giả tự quyết nhận xét.

      • Người Hà Nội said

        Lại cái tật lẻo mép. Viết ra điều gì thì cũng nên biết suy nghĩ và hiểu mình viết cái gì nghe Thúi ! Hể chổ nào thấy bác nhảy vào là chỉ giỏi bẹt một cái !
        Bác là CAM hay sao mà vào đây viết nhố nhít vậy !

        • Thuỷ said

          Hê Hê xin hỏi chứ cô Châu sẽ làm gì nếu mẹ chồng cô đi chùi nhà xí để kiếm ăn? Đó cũng là 1 nghề ở hải ngoại đấy.
          Nếu để mặt một người vào mà cho là nhục mạ, thì đừng có dại bỏ nguyên lá cờ vào.
          Tôi không có chụp mũ gì cô Châu, nhưng bảo đãm với mọi người là gặp cờ của dân cực đoan nước khác thì cô ta và những người xung quanh đã bị đốt nhà, bắn chết từ lâu rồi.
          Có phải đây là 1 hành động dại dột, không nhìn xa không?
          Muốn biết tui là CAM hay không thì kiếm CAM mà hỏi.
          Chổ nào sai thì phải nói thôi. Người Hà Nội tập bớt cay cú đi, thì nhìn sự việc sẽ rõ ràng và ngăng nắp hơn.

  35. Hoang An said

    Ngày 4/1, bên VN thư quán có lên sách Bên thắng cuộc rồi
    Bác nào không mua sách được thì lên đó xem nhé.
    http://vnthuquan.net/truyen/truyen.aspx?tid=2qtqv3m3237nvn2nvnnn1n31n343tq83a3q3m3237nvn

    • vhg said

      Trời ơi, cả công trình nghiên cứu đồ sộ của người ta mà cho xem chùa thế này thì giận kinh khủng.

    • ken said

      Hoang An, bạn nên chân trọng tâm huyết, thời gian và công sức của người viết. “Trọng người, người khác sẽ trọng mình”

    • Cảm ơn Hoang An giới thiệu VN Thư quán,

      Nhưng qua sự phản hồi của độc giả mạng, có thể đoán được mục đích của sách 99% là . . .Đặc Công Truyền Thông…rồi. Còn báo Người Việt với Vũ Ánh thì cũng giống như. . .Giao Liên chỉ đường cho…Đặc Công bò vô ném Lựu Đạn hay giật Mìn…xe đò, trường học vậy mà !

  36. HTS said

    Kính mời quý vị đọc bài Bàn về cuốn Bên Thắng Cuộc của Huy Đức của tác giả Trọng Đạt.

  37. BX Saigon said

    Rõ ràng là chính sự độc quyền lãnh đạo xuất phát từ lòng tham của dảng CS Việt Nam hiện nay đang cản trở dân tộc phát triển, do họ có quyền đặt lợi ích của họ cao hơn lợi ích của dân tộc. Nhưng tôi vẫn có linh cảm rằng, nếu bây giờ có sự thay đổi – mà chắc chắn là chủ yếu do những người trong nước tạo nên – thì chính cái tâm lý phục thù của không ít người Việt hải ngoại, sẽ gây nhiều cản trở tới sự thành công của công cuộc thay đổi này. Mong mọi người hãy thật sự đặt lợi ích dân tộc lên trên hết.

    • Thuỷ said

      Đúng vậy chữ “phục thù” đã biểu hiện chính nó là sự mù quáng, có ảnh hưởng của phim kiếm hiệp …. Tàu, hoặc tệ hơn mượn máu người khác để rửa … cái gì tui cũng không biết nữa.

      Tui ghét nhất là nói dài, nói dai, nói dỡ ẹt. Nói mà tui nghe còn không lọt lỗ tai thì đòi đi chiêu hồi hay kêu gọi ai ở bên kia sông?
      Tui nói đây là nói cả 2 bên CS và CH luôn. Thời @ rồi mấy bác ạ. Làm vậy thì tuổi trẻ bỏ chạy mất dép khi thấy bóng các bác lại gần, chứ đừng nói gì là đợi các bác mở miệng.

      • Người Hà Nội said

        Bác bảo người ta nói dài, nói dai, nói dỡ ẹt nhưng tôi có thấy họ có viết dài, dai và bậy bạ gì đâu trong khi đó bác mới là người chỉ nhảy vào là quy kết, chưởi bới người ta mà không một chút phân tích ! Bác là thứ gì đây !

        Bác bảo ‘tui nói cả hai bên CS và CH’ thì cũng chỉ nói tào lao, thiếu hiểu biết, la’o toét và sủa càn, vì làm gì bây giờ còn CS hay CH mà nói !
        Không biết, không ít kiến, vô cảm thì im di mà đua đòi kệt cỡm chứ vô đây viết chụp mũ, quy kết này nọ làm gì ! Không biết thì dựa cột mà học hỏi đi nghe Thúi
        Với cái thứ phát biểu linh tinh này thì ai cho chút quyền lợi là chạy theo bám váy !
        Người Hà Nội

        • Thuỷ said

          He He ! Cái này người ta gọi là ” chưa đổ ông Nghè đã đe thằng Tổng” đấy. Ai có chút quyền lợi gì thế? Nói xem có đáng để bám váy không? Tôi cũng chẳng chê gì Bx saigon. Đâu đây không phải có người đòi lấy lại danh dự cho VNCH , rồi nhảy vào nói các ông SV củ ở Saigon là “thấy chưa”, còn các SV còn lại trên thế giới này thì sao? Thì tôi đã cho ý kiến rồi đó, để dành hơi mà đanh đá chua ngoa khi người không tài, không tâm đang tại vị, chứ nói sau thì ai nói không được.
          À cho thêm ý kiến nè, bây giờ mà muốn bám váy thì chắc phải học tiếng Tàu, chứ học tiếng Hà Nội chắc sắp hết giá rồi. Mà từ chữ Thuỷ nói qua thành Thúi thì thật là …. ” đỉnh cao trí tuệ” rồi .

  38. Thanh197706 said

    Hải ngoại như bác Vũ Ánh mới là hải ngoại. Đúng sai chưa bàn, rất từ tốn, lịch sự.
    Còn mấy ông nội khác thì đúng là Hãi ngoại thật. Đọc còm mấy cha nội này ngán ko kém gì đọc còm của CAM.
    Quốc gia nhìn đâu cũng thấy Cộng sản còn Cộng sản nhìn đâu cũng thấy kẻ thù.
    Thực ra, bây giờ làm gì còn Quốc với Cộng nữa mà lôi nhau ra chửi bới theo kiểu Quốc – Cộng xưa kia.
    Vấn đề bây giờ là đấu tranh cho tự do cho dân chủ, chống độc tài cá nhân lẫn độc tài tập thể (cộng sản là ví dụ điển hình cho độc tài tập thể).

  39. Ngụy biện hay nịnh bợ? said

    Trích: “Tiến sĩ Phương Anh cũng nói “chính quyền hiện nay không chân thành nhận lỗi thì sẽ không bao giờ có hòa giải thực sự”. Một nhân vật lịch sử cổ đại là Vua Trần Nhân Tôn, một vị vua nhân đức và một tấm lòng mở rộng như Phật sống, tha tội cho tất cả quan quân đã từng cộng tác với giặc Phương Bắc với để hàn gắn, hòa giải dân Việt có phải nhận lỗi với phe thua cuộc? Lịch sử cận đại của cuộc chiến tranh Nam-Bắc Mỹ, Tổng Thống Abraham Lincoln khi chiến thắng Nam quân sau trận Gettysburg đã ra lệnh cho tướng Grant phải đứng ra để chào kính viên tướng Nam quân lên ngựa sau khi họ đã ký vào văn bản đầu hàng của Nam quân. Nhưng để hàn gắn, Tổng Thống Abraham Lincoln không phải ra lời xin lỗi Nam quân vì thực sự chiến thắng của Bắc Quân không phải là lỗi của ông. Nhưng hành động cấm tất cả binh lính dưới quyền Tổng Tư Lệnh Abraham Lincoln không được truy bức những cựu thù là một cách hàn gắn rất thông minh và văn minh khi bên chiến thắng chìa bàn tay ra trước. Và chung quanh các cộng đồng người Việt Nam ở Hoa Kỳ tổ chức rất long trọng những ngày gọi là Quốc Hận, nhưng đã có ai trong số những người lãnh đạo quân sự và chính trị còn sống ở đây dám đứng ra nhận lỗi với chính những người thua cuộc và dân chúng còn ủng hộ bên thua cuộc dù đã để mất miền Nam Việt Nam không, hay họ vẫn cứ vẫn dễ dãi đổ tất cả tội lỗi cho Mỹ và Dương Văn Minh?

    Cho nên, sau 37 năm Hà Nội chưa bị đe dọa bởi những chống đối trong nước hay tại hải ngoại thì mơ ước của Tiến sĩ Phương Anh vẫn chỉ là một giấc mơ đẹp nhưng không bao giờ thành hiện thực. Bởi một điều: Khó có thể đổ lỗi cho bên chiến thắng khi cuộc chiến đã bị quốc tế hóa thành ý thức hệ của hai khối Cộng Sản và Tư Bản. Trong một trận banh, bên nào lừa banh được thì bên đó dễ dàng xuyên thủng lưới đối phương. Bên thua khó lòng viện dẫn lý do là bên kia quỷ quyệt, chơi xấu nên mới thắng. Có phải do thế mà bên chiến thắng phải xin lỗi thì các khán giả ủng hộ hai bên trong trận banh từng chia rẽ nay mới có thể bắt tay đi uống bia với nhau được? Làm gì có chuyện đó, thưa Tiến sĩ Phương Anh? Tỷ số bàn thắng thua trong một trận đá banh hay bóng rổ vẫn là những con số lạnh lẽo, nhưng đáng buồn là nó xác định được thứ ưu thế cũng lạnh lẽo không kém của bên thắng trận. Làm sao có ai trả lời được câu hỏi nếu như Miền Nam là bên thắng cuộc thì liệu sự trả thù có diễn ra với bên thua cuộc là miền Bắc hay không?”

    ———
    [b]Một người có trình độ nhưng tại sao phạm một lỗi rất sơ đẳng: So sánh bên thắng cuộc trong cuộc chiến VN với bên thắng trong cuộc chiến ở Mỹ và đưa ra chữ NẾU mà lại coi như đương nhiên kết quả sẽ như ý mình dự đóan, là miền nam cũng cư xử ác như cs miền bắc.

    Trong khi Ts Phương Anh và nhiều người miền nam đòi hỏi bên thắng cuộc ở VN phải xin lỗi là những tàn ác họ đã làm SAU khi chiến tranh kết thúc.

    Thật tác giả bài viết chê người mà bản thân mình mắt như bị màng che, hay quá ngụy biện?.[/b]

    • Ngụy biện hay nịnh bợ? said

      Phải nói thêm rằng tôi là người thích cuốn BTC của Huy Đức, tôi cám ơn HĐ về công việc anh đã làm, nhưng với những luận điểm tác giả Vũ Ánh đưa ra để phê phán những người đọc khác thì thấy có mùi…

  40. Thanh197706 said

    Đọc ABS chỉ có tốn thời gian.
    Đọc sách của Huy Đức ko chỉ tốn thời gian thôi.

    • Bác Ba Phi said

      Về đọc tạp chí cộng sản không tốn thời gian lắm đâu đồng chí ạ, không đọc thì mò vào đây làm giề.

      • Bác ba phi đọc kỹ comment của người ta đã :D.
        Ý em thấy bác ý nói chuẩn đấy.
        Đọc ABS em thấy tốn thời gian kinh khủng: thời gian đọc, thời gian nghĩ, thời gian cảm thụ
        Đọc (chùa) BTC còn tốn thêm 1 thứ thời gian nữa, em xin chẳng nói ra

  41. Nam said

    Một nhận xét cá nhân:
    Tầm nhìn của lãnh đạo bên thắng cuộc luôn thấp hơn tầm nhìn của giới lãnh đạo Bắc kinh qua câu nói của Chu Ân Lai: chổi ngắn không thể quét xa; luôn nhận thức được âm mưu của kẻ thù truyền kiếp (theo lời hiến pháp 86) nhưng lại không có đối sách thích hợp, kịp thời; không đặt câu hỏi tại sao Mao, Chu lại muốn chia cắt đất nước thành 2 miền Nam-Bắc như Triều tiên (có thể cầm chân Mỹ để làm gì: có phải khi có thời cơ là muốn một cuộc chiến mới với Mỹ thông qua dân của 2 miền chăng?…).
    Các nhà làm chính sách nên coi sự viện trợ trong chiến tranh bằng tiền và vũ khí không phải là nợ của dân tộc Việt nam hiện any vài nó đã được trả bằng sinh mạng của người dân Việt rồi.

  42. Dân Ngu Cu Đen said

    Hầu hết những người tỉnh táo, bình tâm và sâu sắc và nhân ái đều đánh giá cao “Bên thắng cuộc” của Huy Đức.
    Không thể có một cuốn sách, thậm chí một ý tưởng được tất cả mọi người hài lòng.
    Đã có một số cuốn sách của những người bên thua cuộc viết về tình hình VN, chưa thấy cuốn nào đầy đủ, khách quan và chân thành hơn “Bên thắng cuộc”.
    Một số người chê “Bên thắng cuộc”, nhưng họ lại không viết được một cuốn sách nào đạt tầm như vậy.
    Chấm hết tranh luận!

    • Nguyễn Cao Kỳ said

      Nếu Huy Đức tự giới thiệu là gốc miền Nam, chắc chắn sẽ tránh được nhiều ý kiến chê bai của những người cực đoan, gim gút bên thua cuộc. Hề hề!!!

      • Thuỷ said

        Ông đọc sách của Collin Power có đoạn viết về NCK chưa? Vui lắm á! Thật là ngạc nhiên sao lúc ấy không có người nào chống CS lên tiếng đuổi ông ấy về nhà chăn gà từ hồi ổng lái máy quân sự đi theo ….

        • Người Hà Nội said

          Lại bẻm mép !

          Bác đã đọc sách của Collin Power chưa mà bép xép hả ! Mà thật ra có cái ông tên Collin ‘Power’ sao hả bác !?
          Đã Dốt mà cũng ráng khoe cái dốt mà không biết mắc cở sao ! Chỉ có cái bọn CAM mới như thế này ! Thúi không chịu nổi

          • Thuỷ said

            Sorry, cái ông này nè. Ông đã từng đóng ở VN. Nhật ký của ông ấy có viết về tài tử hollywood vắt cái khăn trắng toát dài thòn đấy. Đọc nhật ký của ông rồi thì hiểu điểm yếu mà rút kinh nghiệm cho mai sau, thay vì chỉ đanh đá trên mạng.
            http://en.wikipedia.org/wiki/Colin_Powell

  43. NCH said

    Cho dù tựa sách là Bên Thắng Cuộc” hay “Bên Thắng Trận” hay là Bên..gì đi nữa thì, HĐ cũng nói lên được một việc: ” Cuộc chiến Nam -Bắc Viêt Nam là cuộc chiến của “Hai Bên” chứ không phải là cuộc chiến tranh “thần thánh hay giải phóng đất nước” mà các bác CSVN vẫn nói cho bây giờ và “bên thắng” đã hành xử một cách rất ư là “chiến thắng” đối với “bên thua”.

  44. Năm Darwin said

    Tại sao lại không đọc “Bên Thắng Cuộc”? Mỗi quyển sách là một cánh cửa. Có thể “Bên Thắng Cuộc” chưa nói đủ, chưa nói đúng mọi điều đã xảy ra cho cả 2 phía, nhưng cũng như những cánh cửa khác (“Khi Đồng Minh Tháo Chạy”,”Nhật ký Của Một Thằng Hèn”, “Argument Without End”,…) qua quyển sách này, người đọc có thể tìm thấy những điều hữu ích nào đó.

    Nếu không thích, hãy đọc như đọc một quyển sách của Huy Đức (tác giả) mà không có Huy Đức (người bên kia). Đơn giản vậy thôi. Không món ăn nào có thể thỏa mãn hết mọi vị giác. À! mà trót sinh ra làm “người dân bên kia” thì có tội gì? (“Kia” ở đây có nghĩa là “Hoà” hay “Cộng”, hay cả hai).

    • ABC said

      Đồng ý với đồng hương Úc 5 Darwin, không ai có thể chọn cửa (cha mẹ –.> thời, phe..) để chui ra. Khi lớn lên có đụng chạm, có va vấp mới có thể tìm hiểu và biết những thứ mình từng xem ‘mặc định’ không phải như vậy. Đừng ai cho rằng mình là người ‘bên này’ là ngon hơn người ‘bên kia’.

      • Năm Darwin said

        Wen hông mà nhận đồng hương ta? Hehe

        • ABC said

          Hì hì… thấy tên có Darwin, chắc là ở xứ Úc với lại về cách nghĩ thấy cũng có chỗ gần nhau nên nhìn càng là đồng hương, đồng khói vậy mà. Hổng chịu thì tui rút lời lại hè hè… :-), Sorry spam ABS một lần.

  45. Ngồi viết lại lịch sử của một cuộc chiến Việt Nam, GS Lê Xuân Khoa đã từng cố đặt lại tên cho cuộc chiến xâm lược của Mỹ ở Việt Nam là “cuộc nội chiến”.
    Không biết sau khi thua chạy, cả thầy lẫn tớ của Mỹ ở miền Nam từ 1973-1975 và mãi đến bây giờ họ đặt lại tên cuộc chiến để làm gì…có lẽ như chính quyền Việt Nam nhận định, họ đang cố “làm diễn biến hòa bình”. tức dùng các thông tin méo mó để xuyên tạc sự thật rồi làm cho nền tảng xã hội VN dần dần rệu rã, làm cho quần chúng VN mất lòng tin vào chính quyền rằng là chính quyền hiện nay không có chính nghĩa, bước cuối cùng là vùng lên lật đổ chính quyền với sự hậu thuẩn của “bên thua cuộc”.

    Bọn họ có quá ảo tưởng là nhẫm lẫn không ?
    Nếu ai có chút tỉnh táo thì hãy đi ngược lại cuộc chiến chống thực dân Pháp và can thiệp Mỹ từ năm 1945 đến 1954 Mỹ đã gần như trực tiếp can thiệp vào chiến trường Việt Nam, thế giới đã công nhận đến 4/1954 Mỹ đã viện trợ cho quân viễn chinh pháp gần 80% tổng lực lượng chiến tranh của Pháp ở Đông Dương, rồi sau khi hiệp định Giơ-ne-vơ 7/1954 thì Mỹ đã trực tiếp đưa lực lượng của Mỹ vào chiếm đóng miền Nam có lúc quân đội xâm lược Mỹ lên đến cả triệu tên ! Máy bay Mỹ thực hiện hàng ngàn phi vụ bắn phá giết hại nhân dân miền Nam vô tội mỗi ngày, rải hàng triệu gallon chất độc xuống làng quê và thành thị miền Nam, dùng các lực lượng đặc biệt Mỹ (SEAL) tràn vào các làng quê hẻo lánh để giết hại nhân dân vô tội ở Sơn Mỹ, Bến Tre, ở Sông Vệ, Quảng Nam, Tây Nguyên…Mỹ đạo diễn làm khuynh đảo chính quyền bù nhìn ở miền Nam như giết Ngô Đình Diệm, chỉ đạo lật đổ nhiều lần các chính quyền Sài Gòn từ 1963-1969, xây dựng Ấp chiến lược để xé nát làng quê miền Nam, xây dựng hàng ngàn căn cứ quân sự của Mỹ và chư hầu trên khắp miền Nam….

    Nhân dân miền Nam chịu bao đau thương của chiến tranh do Mỹ và Chư hầu và bọn tay sai chiếm đóng gây ra mà nay họ ảo tưởng đặt tên lại cuộc chiến là ” Nội chiến huynh đệ tương tàn” !

    Họ cố tình quên chiến lược “thay màu da cho xác chết” tức “Việt Nam hóa chiến tranh” một âm mưu khốn nạn của Mỹ bằng cách rút quân chủ lực Mỹ về nước và đưa quân đội tay sai bù nhìn Sài Gon ra chịu trận để giảm thương vong cho quân xâm lược Mỹ và chư hầu mà người miền Nam phải chịu cái chết thê thảm thay cho họ…thế là nội chiến hay cuộc chiến xâm lược của Mỹ ở miền Nam..

    Cho dù chúng cố đánh tráo danh từ để tự vừa lòng chúng nàm trong kế hoạch “Diễn biến hóa bình” nhưng âm mưu chúng chỉ là tiếng sủa vu vơ mà đoàn lữ hành VN vẫn hiên ngang tiến bước trên con đường xây dựng lại quê hường mình mà đã bị Thực dân Pháp- Đế quốc Mỹ và lũ chư hầu tay sai xâm lược tàn phá trong cuộc chiến tranh bẩn thỉu của chúng từ 1858-1975

    ——
    BTV: Nếu bác đã đọc cuốn sách sử của GS Lê Xuân Khoa “Việt Nam 1945-1975 – Chiến tranh tị nạn, bài học lịch sử” bác sẽ hiểu rõ hơn về cuộc chiến này. Bài viết của GS Lê Xuân Khoa: “Ba mươi năm gọi tên gì cho cuộc chiến?” không thể nói hết ý. Sách này hiện không còn trên thị trường, nhưng sẽ giới thiệu trên blog này trong nay mai. Một cuốn sách không thể bỏ qua. Các bác đón đọc nhé.

    • Đại_úy said

      “Khi đọc bản thảo ‘Bên Thắng Cuộc’ (cả hai tập), tôi băn khoăn không hiểu vì sao Huy Đức không đặt tựa cho sách là ‘Bên Thắng Trận’ với tất cả sự oai hùng, hào khí cách mạng như truyền thông chính thống vẫn nêu. Có phải trận chiến quân sự và ý thức hệ dù lớn lao đến đâu cũng chỉ là một cuộc cờ vì trận chiến vì tâm hồn và tương lại Việt Nam vẫn chưa chấm dứt?”.

      “Ở các chương này, ngòi bút Huy Đức tỏa sáng trong giọng văn âm thầm, cố gắng giữ vẻ bình thản nhưng bên trong sôi sục, thậm chí có chỗ nghẹn đi vì những biến cố đau đớn cho hàng triệu người mà anh chứng kiến cận cảnh, nhất là tâm thức một người đi bộ đội và từ Bắc vào Nam”.

      • mũ tai bèo said

        Bác Đại úy ơi,các bác hải ngoại suy nghĩ vẫn còn tăm tối quá,cuộc chiến tranh nay dã lùi xa mà ân oán giang hồ vẫn chưa sao cởi hết được.
        Những người lính VNCH thua trận phải tủi nhục lưu vong cũng cần biết rằng,nếu quân lực VNCH thắng thé thì đối phương của họ cũng khó tránh khỏi sự phục thù .
        Chiến tranh mới chấm dứt ,mà bảo rằng ta cần đòi hỏi ,bên thắng phải xin lỗi bên thua ,bên thắng phải nhận mình sai ,thì thật là vô duyên ,khong ai coi được.
        .
        Huy Đức viết cuon sách này là đã khơi dậy vết thuơng cũ của những người anh em máu đỏ da vàng,quyến sách này chưa cần bàn sự đúng sai,nhưng đã ra đời không đúng lúc,dù thế nào đi chăng nữa tôi cũng cho rằng Huy Đức là loại NGƯỜI BẤT NHẪN.

        Chúng tôi đã tháy nhân vật chống Việt cộng đầu bảng của VNCH ông Nguyễn cao Kỳ cùng gia đình đã trở lại Việt nam có cả cô con gái MC ThuyNga Paris nổi tiếng Nguyễn cao Kỳ Duyen.
        ông Phạm Duy,nhạc sỹ nỏi tieng đã từng theo Cộng sản kháng Pháp,rồi vào Miền nam tham gia chính phủ VNCH chống cộng,nghe đâu từng làm đén chức vụ bộ trưởng thông tin .
        Bay giờ ông Phạm Duy cũng đã về VN , khi rời Miền Bắc vào Nam ,ông là một nhạc sỹ tài năng,phong độ hào hoa ,nay đã là một ong lão già nua , mái tóc đã bạc hết.
        Các ca sỹ Tuấn Ngọc, Ebyc Phương ,Tuấn Vũ,Ngọc Lan ,Ché Linh … cũng đã về nước biểu diễn rất được hoan nghênh.,
        Rất nhiều người Vn hải ngoại vè VN mua đất,kinh doanh làm ăn.những người trong nước bọn tôi nay cho là chuyen bình thường rồi,họ được giầu có cũng là điều tốt.có ai làm khó cho các bác Hải ngoại đâu,mà cũng không có quyền như vạy ..
        Tôi nghĩ rằng ,trong một gia đình,2 anh em ruột ” choảng ” nhau bể đầu ,thằng em phải bỏ nhà ra đi,nhưng rồi thằng anh cũng phải nghĩ lại, ruộng vườn là của ông bà cha mẹ ,mình không thẻ độc chiem,cũng phải nhường nhịn lẫn nhau để cùng sống mà thờ phụng cha ông.
        Nước Việt này là của chung,quan nhất thời dân vạn đại,triều dại có thẻ đổi thay,nhưng anh em một nhà ,họ hàng làng mạc không bỏ nhau được.
        Tôi không cho là chính sách của Nhà nước Vn lúc này đối với Viet kiều đã là hoàn hảo,tôi chắc thực tế cuộc sống sẽ thúc dục sự điều chỉnh, hợp lý để hòa hợp dân tọc ,người Việt nam hãy thôi không thù hận mà càn toàn tâm toàn ý ,XD nước VN vững mạnh ,phồn vinh.
        OÁn ân gác lại dặm đường còn xa.
        Mối họa ba Tầu cả trên bộ ,trên biền và trên không vẫn còn đang là thách thức những người con Việt.

        Thật là buồn cho Vn mình ,nhiều người Việt hải ngoại đang muốn về nước VN nơi quê cha đất tổ ,còn anh Huy Đức lại đi ngược chiều kim,
        Vậy anh ta muốn gì ?Thưa Đại Úy !

        • LLan said

          “Mũ tai bèo” viết càng dài càng lòi ra cái dại. Chỉ cần ngắn gọn là cái thằng tự nhận là “anh” đó quá dối trá, tệ hại, nó rắp tâm bán nước cho kẻ thù phương bắc để mưu sống sót qua ngày, nên nó cần được đập vào đầu để tỉnh ngộ. Vạch ra hết những dối trá của nó có ý nghĩa đập vào đầu đấy tai bèo hiểu chưa. Đem mũ tai bèo mà bưng tai bịt mắt thì không khác gì con đà điểu chui đầu vào cát.

          • mũ tai bèo said

            Bạn Li lan đã nghe cau truyện Trạng Quynh chưa ?Cái chuyện có ten là ” Mẹ thằng nào bảo thằng nào ” ấy .
            Bạn nói mà không biết ngương lai còn phỉ báng người khác .
            Mất hoàng sa năm 1974 là do Hải quân Việt nam cong hòa thời ông Thiệu,
            Bạn nên biết là khi đó có Hạm đội 7 Hoaky cũng ở neo đậu gần đó,nhưng khi Tầu cộng tấn công thì Hạm đọi 7 đã không cứu Hải quân Việt nam cộng hòa ,mà còn làm ngơ cho Tầu cộng cưỡng chiếm ,
            Nếu không tin bạn hỏi ông Hồ Kỳ Thoai nguyen Đô Đóc tư lẹnh Hải quân VNCH xem có đúng không,ông Hò Kỳ Thoại đang ở Hoaky đó .
            Không giữ được thì mất ,chẳng nhẽ bạn đổ tội cho ông tổng thóng Thiệu ,ông cựu đô dốc Hồ kỳ Thoại bán Hoangfsa cho Trung cộng sao?
            Biết thì thưa thớt ,không biet thì dựa cột mà nghe,

          • Mū Tai Bèo nói Hoàng Sa mất thời ông Thiệu …Đúng vậy. Nhưng Trung Cộng chiếm Hoàng Sa là dựa theo công hàm 1958 của thủ tướng Phạm Văn Đồng. Vì cần vũ khí để xâm lấn miền Nam nên giới lãnh đạo miền Bắc sẳn sàng bán. Và bán tất cả cho Bắc Kinh ( bao nhiêu ngàn km2 ? ) như thác Bản Giốc ,Ải Nam Quan, Vịnh Hạ Long, Bauxite Tây Nguyên..v.v.. để được quyền thống trị dân Việt.
            Nếu ông HCM không theo CS, Tầu Cộng không bao giờ có thể chiếm được HS và TS.
            Những nhà bình luận chính trị trên thế giới cho biết VN hiện thời là một nô lệ chư hầu của Tầu và tương lai gần, rất gần VN sẻ là Tây Tạng thứ hai Nếu toàn dân VN không Đứng Dậy !
            Vậy Tai Bèo có thấy :

            Dép Râu Giẫm Nát…Hồn Non Nước ?
            Mũ Tai Bèo Che Khuất….Giống Rồng Tiên ?

          • mũ tai bèo said

            Bạn Tranvienkien à,thật tiếc là phần trả lời đã hết ,tôi không thể dài dòng.hãy dành lại cho mọi người khác tranh luân với chứ .
            Phía bạn ,toi khuyên bạn cần về xem lại kiến thức của mình,cái sơ đẳng bạn còn chưa biết thì bạn vào anh BaSam làm gì .
            Cứ như Bạn Trùm trăn nói ,thì quốc gia VNCH do ông Thiệu cầm quyền là quốc gia độc lập ( ? ),còn ông Phạm văn Đồng khi đó chỉ là thủ tướng nước VNDCCH phía bắc VN thôi,ông P V Đồng làm sao mà bán nước ” của ” ông Thiệu cho Trung cộng bằng công hàm 1958 được?
            Thôi, VNCH đẻ Hoangsa rơi vào tay Trung cộng thì im đi cho đỡ xấu hổ ,càng nói càng thò chuôi nô lệ ra mà không tự biet !

    • Đại_úy said

      P/s :

      Cầu sẽ được và ước sẽ thấy !

    • Xe Dap Dia Hinh said

      Bác BTV ơi, sao không giới thiệu cuốn “Việt Nam 1945-1975 – Chiến tranh tị nạn, bài học lịch sử” ngay hôm nay, mà phải đợi đến ngày mai? (sẽ giới thiệu trong nay mai).

      —-
      BTV: Dạ thưa bác, vì GS Lê Xuân Khoa không tìm ra bản word doc., chỉ cho bản in là cuốn sách của ông, nên phải làm từ từ bác ạ. Hiện mới xong vài chương, chuẩn bị ra mắt các bác đây.

    • Tưởng Cán said

      Bác mà còn làm việc thì nguy. Anh em đang câu Mẽo chả được bác lại cứ phá.

    • vhg said

      Các thông tin bác đưa thì đầy rẫy 37 năm qua. hết ép phê rồi bác ơi! bây giờ chúng tôi tìm những gì là sự thật chưa được nói ra.

    • Thân gửi BTV Anh Ba Sàm….Dù sao thì các bạn không delete ý kiến của tôi trên forum này là các bạn đã “Tự do ngôn luận” hơn trước rất nhiều, cảm ơn các bạn đã dần dần trở thành người trung thực , Mong được mãi như vậy …

      • Năm Darwin said

        Khi bác lấy nick ” ….Thua làm.. Lưu Manh” là bác đã thiếu trung thực rồi, chưa kể còm của bác hoàn toàn thiếu trung thực thì bác đòi ai phải trung thực?

      • Nói tóm lại said

        cảm ơn các bạn đã dần dần trở thành người trung thực , Mong được mãi như vậy …

        Hehehe…các bạn nào ?”Thua làm lưu manh “chăng ? có một số ” Thắng làm vua ” luôn bảo vệ [bất cứ giá nào] “Lợi ích cốt lõi ” đấy ! Hãy gởi cho họ đọc để thành người trung thực nha …Thắng làm vua ..!

      • Ý kiến của bác cho thấy bác học thuộc lòng cái gì và của ai dạy, vậy là miễn bàn bởi người ta chỉ luận với những lỗ tai biết nghe, những con mắt biết nhìn và những cái đầu biết nghĩ. Nghề tuyên truyền huấn thị lỗi thời rồi trong thời buổi @, hãy tập tành trung thực với chính mình dần cho quen, đừng hở cái là lên cái giọng không phải của mình.

    • Cầu Cải Tiến said

      Bác Thắng Làm Vua, Thua Làm…Lưu manh cần phải đọc sách nhiều nhiều nữa… bổ cho kiến thức đấy.

    • Xe Thồ said

      Năm 1963, “thắng làm vua thua làm lưu manh” đang ở đâu ? Copy nguyên một bài lừa dân củ rích. Tôi ở Miền Nam chứng kiến lúc lật đổ ông Diệm không có một “thằng Mỹ” nào cả, (chuyện Mỹ ở Đại sứ quán lúc đó đạo diễn thế nào thì bây giờ Trung Quốc khuynh đảo ra sao đối với nước mình ông có biết không ?). Mỹ đưa quân vào Miền Nam năm1965. Mỹ chỉ đánh Việt Cộng, ai không theo VC là ok. Tôi trốn không đi lính (VNCH), chỉ bị cảnh sát lùng sục bắt đi lính, được Mỹ cho trốn tại trường dạy tiếng Anh cộng đồng. Nếu Miền Nam không có một ông CS nào cả thì Mỹ sẽ không đổ quân đội vào và cũng không có chiến tranh. Mỹ đã từng chở du kích VC về bệnh viện để chửa trị và cho về, chỉ có cảnh sát VNCH mới phát hiện, còn người Mỹ rất “ngu”.
      Năm 1973 – 1975 còn “thằng” lính Mỹ nào đâu mà xâm lược, Mỹ về nước cũng không hốt theo tí đất nào. Xong 30/4/1975 chỉ thấy xác quân nhân hai miền Nam Bắc lót đường cho Chủ Nghỉa Cộng Sản Quốc Tế vào Việt Nam mà thôi.

      • Bác Ba Phi said

        Thua có làm Lưu Manh hay không thì khoan hãy nói, Nhưng tôi khẳng định chắc chắn là Thắng đang làm Lưu Manh đấy.

  46. Trần Ai said

    Kính chào Quí vị!
    Chưa bao giờ tôi thấy mình được đọc một bài viết công tâm cỡ này ! Công tâm cả ở tác giả sách Bên Thắng Cuộc Huy Đức, công tâm cả ở tác giả bài viết phê bình Vũ Ánh, và trên 10 commens của quí còm sĩ từ Vu khoa đến Hoang L ! Đặc biệt là phần trả lời D.Nhật Lệ của BTV 3S !
    Cảm ơn tâm sáng của các bác !
    Tuyệt vời !
    Hy vọng CHÚNG TA sẽ nhanh thoát ra cái vòng luẩn quẩn của “Bản chất Việt” như còm sĩ Hoàng L đã nói !
    KÍNH MỪNG NĂM MỚI 2013 CÁC BÁC !

  47. hoc vien cu said

    Tôi là một người lính, rất thấm thía ” Chiến thắng nào thì cuối cùng người dân cũng thất bại”.

  48. ngố said

    Một bài viết rất hay thể hiện thái độ khoan hòa, khách quan của một người “bên thua cuộc”! Thật đáng trân trọng.
    Người Việt chúng ta sẽ hòa giải thành công nếu ai cũng có thái độ đúng mực như Anh Huy Đức và Bác Vũ Ánh.

    • thudinh said

      Bạn dùng từ khoan hòa là rất hay!

      • Từ khoan hoà là rất….hay Cò mồi đấy !

        Huy Đức là…hiện thân….Vũ Hạnh đấy!

        Báo Người Việt là..hiện thân….báo Tia Sáng, Vũ Ánh là..hiện thân…Ngô Công Đức, Lý Chánh Trung, lm Chân Tín, Nguyễn Ngọc Lan, Thích Trí Quang, Ngô Bá Thành, Nguyễn Tấn Mẫm..v.v…đấy !

        Lịch sử đang lập lại đấy! Thành phần thứ ba yêu chuộng Hoà Bình đấy!

        Bài ba lá xào lại đấy ! Mại vô….mại vô!

  49. HTS said

    Tưởng ai lên tiếng KHEN cuốn “Bên Thắng Cuộc” của HUY ĐỨC, chứ ông Vũ Ánh thì, theo tôi, thực là làm hại ông HUY ĐỨC hơn ai hết. Thương như RI là bằng mười HẠI nhau đấy. Bởi vì, đối với người Việt tỵ nạn CS, nhất là ở Mỹ, ông Vũ Ánh này rất “nổi tiếng” qua việc để cho báo Người Việt (mà ông là người phụ trách với chức vụ Biên Tập) đăng bài nhục mạ lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ, biểu tượng thiêng liêng của mọi người Việt xuất thân từ Miền Nam Tự Do dưới chê độ VNCH, qua bài viết của một cô (gốc Miền Bắc) tên Huỳnh Thủy Châu, trong đó có hình lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ nằm trong chậu rửa chân (của giới làm NAIL bên Mỹ). Vụ này đã gây ra sự PHẪN NỘ của Cộng đồng người Việt tỵ nạn CS trên toàn thế giới và báo Người Việt đã phải chính thức xin lỗi đồng bào ta ở nước ngoài, và cách chức ông Vũ Ánh.
    Nay, đọc bài này của VŨ ÁNH, những người Việt nói trên chắc chắn là sẽ mất nhiều cảm tình với cuốn “Bên Thắng Cuộc” và có thể GHÉT LÂY ông Huy Đức, tác giả của cuốn sách này. Nếu mục đích cuốn “Bên Thắng Cuộc” của ông HUY ĐỨC là chỉ để cho người trong nước đọc, thì có lẽ lời KHEN của ông VŨ ÁNH cũng không sao, chứ nếu ông ta muốn cho người Việt tỵ nạn CS đọc sách này, thì có lẽ bài viết trên đây của ông VŨ ÁNH là phản tác dụng, dù ông ÁNH có cố gắng phân tích ra sao cũng bằng thừa.
    Nhận xét của tôi là cuốn “Bên Thắng Cuộc” cho tới nay, hầu hết những người CA NGỢI nó đều là những người hoặc thuộc phía CS (tức là cùng phe với tác giả), như nhà văn Nguyên Ngọc, Giáo sư Chu Hảo, hoặc là những người có cảm tình với CS (nếu không muốn nói là THÂN CỘNG). Như các ông Giáo sư Trần Hữu Dũng, Giáo sư Nguyễn Mạnh Hùng, hoặc những người từng cộng tác với báo Người Việt bên Mỹ, một tờ báo có khuynh hướng thân Cộng, và cũng bị mang nhiều tai tiếng đối với người Việt tỵ nạn CS tại Mỹ, như quý ông Đinh Quang Anh Thái, và nay là ông Vũ Ánh.

    • Huu Hoa said

      Comment nay nhan duoc su chia xe, dong cam cua bao nhieu nguoi ? Chac chi la mot thieu so rat nho trong cong dong nguoi Viet hai ngoai.

    • Xích lô said

      Tôi nghĩ bạn lại rơi vào trạng thái cực đoan rồi,theo tôi,để cảm nhận được cuốn sách này(kể cả lời bình của Vũ Ánh),bạn phải có cái nhìn rộng hơn,khoan dung hơn,và nhất là bạn phải có tâm trạng tích cực để tìm ra giải pháp cho VN mà đến nay vẫn còn đang bí rị
      Xin lạm bàn đôi chút về lá cờ,đây là vấn đề không nhỏ nhưng lại không quá quan trọng trong lúc này,vì tôi thấy nhiều dd,nhiều nhóm cũng chỉ vì nó,đã làm mất đi sự đoàn kết,gắn bó,trong khi cái quan trọng hơn là chúng ta phải làm gì,thì lại bị đẩy xuống hàng thứ yếu.Tôi đã từng nhiều năm chào cờ vào ngày thứ hai,cho nên đừng vội quy chụp,nó biểu tượng cho quốc gia,nhưng đến ngày nào đó,biểu tượng này cần được thay dổi cho phù hợp với thực tế,thì buộc phải thay đổi,một khi đất nước VN thực sự tự do-dân chủ,lá cờ VN bay trên các cột cờ,ai nhìn vào đó cũng cảm thấy tự hào là người Việt,thì đó mới đúng là biểu tượng đất nước,đó mới đúng là lá cờ của từng người dân

    • trung said

      ông HTS này thù dai và không công tâm, không tỉnh táo tý nào cả. Ông mà thắng thì bên thua cngx lĩnh đủ. Có được những người có tâm như ông HĐ và Vũ Ánh là đáng quý vô cùng.

      • Trung đã nói. . . .đúng..
        Ông HTS này thù dai và không công tâm giống như…VC hằng năm đến ngày 30/4 là làm lể….ca ngợi Chiến Thắng…Oanh Liệt..trên sự tan nát của nhiều triệu gia đình dân miền Nam: 200,000 bị tù đày ” cải tạo “- 6,000,000 người bị đuổi ra khỏi nhà cửa mình để đi vùng ” kinh tế mới ” – 2,000,000 người bị đẩy ra biển làm mồi cho sóng biển và hải tặc ! ! !

        Vậy cách gì, thuốc gì làm cho ” Hồn ” họ tỉnh táo ?

    • Hoang Lan Moc Chau said

      Thưa bạn HTS
      Tôi không nghĩ như bạn nói: “cuốn “Bên Thắng Cuộc” cho tới nay, hầu hết những người CA NGỢI nó đều là những người hoặc
      thuộc phía CS hoặc là những người có cảm tình với CS”
      Thực tế có người đã từng đánh nhau với CS, đã ở tù cộng sản kiểu học tập cải tạo. Ra tù, lại tiếp tục cầm súng lập chiến khu đánh lại CS, lại từng vào tù và nay vẫn tiếp tục chống cộng, vẫn dấn thân về tận VN để chống cộng chứ không phất phơ ngồi salon chống cộng. Người đó có thể cũng được gọi là trí thức ở xứ Hoa Kỳ tạm dung này, và người đó cũng ca ngợi Bên Thắng Cuộc

      Nhiều nhà văn, nhà báo, trí thức chống cộng, mà tôi biết tại hải ngoại, cũng thích thú với cuốn sách này.

      Tôi cứ nghĩ tôi sẽ đọc cuốn sách này trong một weekend, thế mà đã ba tuần rồi chưa xong. Cầm lên, đặt xuống với bao trăn trở.

      Đọc lời giới thiệu cuốn sách trên Anhbasam, tôi đã “nôn nóng” .

      Tôi “nôn” đọc vì hai lý do
      1/ Từ những năm đầu 1980, chúng tôi đã nhận xét rằng Miền Bắc xâm lược miền Nam, nhưng miền Nam giải phóng miền Bắc. Nhan đề và nội dung cuốn sách phù hợp với nhận thức của chúng tôi.

      Dù mới đọc một phần cuốn sách, tôi thấy Huy Đức đã viết với sự điềm tĩnh, khách quan với những dẫn chức tôi tin là thật.

      2/ Không quen Huy Đức, nhưng từ những năm 1980, khi những bài viết của anh xuất hiện trên Tuổi Trẻ, chúng tôi đã có những nhận xét tìch cực về anh. Chúng tôi thích anh và trân trọng anh.

      Và đến nay, tôi trân trọng anh thêm nữa vì anh thực sự có đủ tính chất của mõt NHÀ BÁO khi viết cuốn sách này.

      Trân trọng. HLMC

    • Hoa said

      bác HTS lại “suy bụng ta ra bụng người” rồi! Người Việt tị nạn đa phần là tầng lớp hiểu biết (vì được tự do tư duy), họ đọc BTC và nếu họ có đánh giá nó cao hay thấp, đúng hay sai là vì chính giá trị của nó, chứ không chỉ vì thiên kiến với ông Vũ Ánh như bác đâu!

  50. Thành said

    “Đó là lý do tại sao những người thức tỉnh nhận ra “cuộc cờ” khốn nạn ấy mà những người nắm quyền lưc hiện nay ở Việt Nam không nhận ra?”

    Họ cố tình không nhận ra để dễ bề cai trị và mưu lợi cá nhân trên xương máu dân nghèo đến mãi mãi.

    • Nguyễn cơ Hàn said

      Dân nghèo Việt bây giờ còn thống khổ hơn bao giờ hết trong suốt chiều dài lích sử đất nước 4000 năm.Dân đã mất hết niềm tin vào quan chức, giáo dục, y tế. Mất tin vào con người đã được chế độ này giáo dục thậm chí nếu cả con cái và anh em mình, Con người XHCN ngày nay, hầu hết đã trở thành kẻ cướp, cướp tài nguyên trên rừng dưới biển, cướp ruộng nương, mồ mả, tàn phá môi trường, tham nhũng lãng phí tàn phá đất nước, luật pháp chính sách thì bảo kê cho cái ác, như vụ án Lê văn Luyện,hay tuyển công chức phải hối lộ thì là cực ác vì tuyển vào loại người xấu ác, để di họa đến ngày nay và tương lai. Thật là khổ sở vô cùng cho phận người nghèo nước Việt.

  51. nắng hạ said

    Theo tôi ông Ánh đã lợi dụng [bên thắng cuộc để đánh phá những thành phần đã đánh ông ta ] tôi không thích lấy những chuyện cũa chiến tranh nam bắc Mỹ gài vào chiến tranh VIỆT NAM hay là gài vào chuyện cũa báo Người Việt ,chúng tôi những người thua trận chưa bao giờ đòi hỏi việt cộng một lời xin lỗi với chúng tôi , có chăng là những người mẹ VIỆT NAM họ đòi việt cộng xin lổi họ vì sự gian trá để đưa dân tộc vào con đường khốn khổ như hôm nay .nhưng nếu có thì cũng là những ý kiến cũa cá nhân thôi ,dân chúng không ai lên tiếng như vậy cả ,ông này đôi khi rất lạ lùng ,tuy nhiên cũng là lẽ thường tình .đọc sách nhưng không nên quá vội tin sách .hảy suy nghĩ các bác ạ ,hơn nữa hình như đã có những lời xin lỗi .ngu nhất là làm sai không biết mình sai và cũng hèn hạ nhất không có can đãm nhận là sai .khi dân chúng đang nhìn mình bằng nữa con mắt .VNCH thua cũng vì dùng những thằng này .nên chi chết là đúng và đÁNG .

  52. Vị Nhân said

    Tôi đọc đến câu ông Vũ Ánh nói rằng:”….Miền Nam(chống trả sự xâm lăng của Miền Bắc) duới cái nhãn khác, đó là “tiền đồn cuả thế giới tự do”…”, thì tôi ngưng, vì tôi cho rằng ông Vũ Ánh nói sai.
    1) Dù một, vài người lãnh đạo Miền Nam có tuyên bố như vậy khi đi “cầu cạnh” thì cũng do ở nhu cầu cần sự giúp đỡ cuả HK và các nước trong khối “Tự Do” để TỰ VỆ, nhưng tuyệt đại đa số người dân Miền Nam không có gì hãnh diện hay tự nhận mình làm tiền đồn cho ai. Họ chỉ cần được sống Tự Do và mưu cầu hạnh phúc cho cá nhân và gia đình họ. Vả lại, hành động chống trả(sự xâm lược) kia là phản ứng tự nhiên và bắt buộc, họ có cần tự “dán nhãn” làm tiền đồn cho ai không?
    2) Xin ông Vũ Ánh, với lương tâm cuả một con người, xác định lại, ngoài cái nhãn “giải phóng và thống nhất”, khi gây cuộc chiến mấy chục năm, miền Bắc còn cái “nhãn ” nào khác không? Ông hãy tự hỏi nếu chỉ với mục đích “giải phóng miền Nam và thống nhất đất nước”, khối Công Sản có tận lực giúp cho miền Bắc công cuả để tiến hành cuộc chiến ròng rã 20 năm không?
    3) Xin đừng hời hợt nhận định rằng, cuộc huyết nhục tương tàn vừa qua là do vũ khí ngoại bang. Vũ khí chỉ là phương tiện, lòng người( tham vọng) mới là nguyên nhân chính. Cuộc chiến tranh Nam-Bắc do các chuá Trịnh- Nguyễn kéo dài hàng trăm năm do vũ khí ngoại bang nào?

    Tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của độc giả Nhật Lệ về v/đ “cá nhân” cuả ông Vũ Ánh và hiểu tại sao ông “cay đắng” với đồng hương của ông!

    • Vị Nhân said

      Nói về vấn đề xin lỗi hay không xin lỗi (cuả bên thắng cuộc),nhân ý kiến cuả bà Vũ Phương Anh, ông Vũ Ánh đặt vấn đề:” Một nhân vật lịch sử cổ đại (sic!)là vua TNT, một vị vua nhân đức, và một tấm lòng mở rộng như Phật sống, tha tội cho tất cả quan quân đã từng cộng tác với giặc Phương Bắc để hàn gắn, hoà giải dân việt,(thì) có phải là nhận lỗi không?”
      Ông đang định đề cập đến v/đ gì và so sánh về cái gì đây? Phải chăng ông muốn đem sự việc Vua Trần Nhân Tông ra để ví với “bên thắng cuộc”, tha tôi cho những kẻ làm tay sai cho bọn xâm lược Mỹ, chính quyền miền Nam? Và việc nhân từ đó đã là hàn gắn, hoà giải rồi, tại sao còn đòi phải “nhận lỗi”? Nếu không đúng ý ông, xin ông một lời giải thích.

      Ông hoàn toàn đúng khi đòi hỏi những người lãnh đạo miền Nam phải xin lỗi những người dân miền Nam vì để “mất nước”(!), trước khi đòi hỏi bên thắng cuộc nhận lỗi. Có điều ông đang gian lận, hoặc ít ra là ông không hiểu bà VPA đang nói gì. Bà Vũ Phương Anh gắn kết v/đ bên thắng cuộc nhận lỗi là dùng điều này làm tiền đề cho việc hoà giải (rồi hoà hợp)giữa HAI BÊN “thua, thắng”, hoàn toàn khác với ý ông đòi những người lãnh đạo miền Nam phải xin lỗi người dân miền Nam, cho sự hoà hợp hoà giải giữa những người Miền Nam với nhau ư???

      Cuối cùng thì đúng như ông nói, suy nghĩ cuả ông CHỈ LÀ CÁI CỚ! Không phải cho cuốn sách, nó chỉ là phụ. Cái chính là ông,dù nói Đông, nói Tây, rồi cũng bộc lộ ý chính là, lên án cộng đồng nơi ông sinh hoạt, dù sống ở một nước văn minh mà chưa bao giờ nói được những lời ôn tồn, lịch sự…Một số cá nhân hoạt động Cộng Đồng thì là những tay biện lý, quan toà chỉ biết phán xét mà không biết lắng nghe. Động dao, động thớt bằng những lời lăng mạ, thô tục…và bất nhất, khi khen, lúc chê những người từng ở phía bên kia. Họ có thể là những biện lý, quan toà đáng lên án về nhiều việc, nhưng với ông, Vũ Ánh, họ “lên án” đúng người đúng việc!

      Tốt nhất, ông Vũ Ánh nên ngay chính lên tiếng qua những phương tiện truyền thông mà ông từng cộng tác, tôi nghĩ một số sẽ giúp ông, còn nếu có nơi từ chối thì ông nên tự hỏi tại sao, thay vì phải mượn cớ như thế này!

  53. Dế mèn said

    Có lẽ lớp người quan tâm tìm đọc Bên Thắng Cuộc nhiều là tầng lớp đã tham dự vào “cuộc tranh chấp” của cả 2 bên – bên thắng và bên thua – và tầng lớp thuộc thế hệ trưởng thành trong thời kỳ sau chiến tranh (được mênh danh là thời kỳ bao cấp) – cũng thuộc về cả 2 bên. Tuy vậy, giá trị mà cuốn sách có thể mang lại vẫn dành chủ yếu cho thế hệ lớn lên sau chiến tranh.

    Mặc dù anh Huy Đức vẫn dành tâm huyết là “viết cho các nhà lãnh đạo đang cầm quyền để tránh các sai lầm…” nhưng sự thay đổi ấy là hãn hữu. Bởi những thành kiến, miệt thị, hận thù hẹp hòi dai dẳng, lòng tham lam quyền lực và vật chất sẽ khó làm cho họ thay đổi được, hoặc sự thay đổi cũng chỉ ở một mức rất hạn chế. Cũng vậy, sự uất ức vì bị sỉ nhục, sự căm phẩn vì bị đối xử tàn nhẫn, sự mất mát, sự khinh bỉ những con người thiếu học, tham lam và có quyền lực, cũng sẽ làm cho đa số lớp người bên thua khó lòng có một tầm nhìn cởi mở, vị tha, hòa giải.

    Bên Thắng Cuộc có thể được coi là một trong những tác phẩm đầu tiên vén các tấm màn đầy hào quang lấp lánh đẹp đẽ của tuyên truyền để thê hệ sau có thể thấy rõ hơn thực chất của cuộc chiến tranh tương tàn giữa 2 miền anh em. Nó cũng vén tấm màn u u minh minh về công cuộc cải cách, đổi mới để phát triển đất nước của đảng CS. Giá trị của nó là chỉ mới vén các tấm màn, can đảm vén các tấm màn để các thế hệ trẻ – với tâm hồn đã ít thành kiến, đã vơi hận thù, đã có nhiều chất trí tuệ và tâm huyết – có thể nhìn vào quá khứ, để tìm hiểu sâu hơn về sự thật, và biết cần làm gì để vực dậy dân tộc, để đưa đất nước đi đến một tương lai xáng lạn, bền vững.

    Tương lai của dân tộc là thế hệ trẻ. Và như vậy, những cuốn sách như Bên Thắng Cuộc cần được có nhiều hơn.

    • thudinh said

      Cảm nhận của bác là chính xác!

    • BSJ said

      Đồng ý với bác Dế mèn!

      Một sự thật trong xã hội VN hiện tại là, có quá nhiều người mơ hồ về những gì xảy ra sau 30-04-1975! Quả đúng như Huy Đức tâm sự về mục đích cuốn sách của anh ! Tác giả chỉ là người quan tâm tìm hiểu và đã tạo nên một “kho tư liệu” để cống hiến thêm cho người dân VN, nhất là thế hệ sinh sau 1975 thêm một khía cạnh nữa về một giai đoạn lịch sử quan trọng !

      Bên thắng cuộc đầy ấp sự kiện, đọc vào sẽ có những đứa con hiểu thêm về quá khứ của đất nước và quá khứ của cha mẹ mình, cùng các quan chức CSVN! Và cả những bật cha mẹ kia, cũng hiểu ra thêm những gì đã diễn ra khi “mình đã từng là một nhân chứng sống”! Và nếu được như vậy, nhìn ngược về quá khứ như thế, sẽ là điều rất hữu ích, rất thiết thực khi đánh giá hiện trạng của đất nước và dân tộc ! Những tập tiếp theo, có thể cống hiến cho người đọc “một cái nhìn nhân quả”lạnh lùng ! Trả lời hàng loạt các câu hỏi “Tại sao”, ít nhiều lý giải được một số nguyên nhân, hệ quả của hôm nay ? – Cuốn sách có thể làm người đọc cảm thấy như mình trên một chuyến đi chung với tác giả, từ “bưng biền” cho đến “vỡ trận và tuẫn tiết” của quân đội miền Nam. Trãi nghiệm với tác giả và hiểu hơn về nạn“Cải tạo ngụy quyền”,“ Vượt biên, thuyền nhân, đánh tư sản, cải tạo công thương ,đổi tiề ” như các thãm cảnh đau thương đã từng xảy ra ở ½ nước Việt này như là kết quả của sự trừng phạt, trả thù và triệt phá khốc liệt nhất đến từ kẻ chiến thắng… Rồi đến những sai lầm ngu xuẩn trong các loại chính sách bao cấp mù quáng, đưa quốc dân vào bế tắc, khủng hoảng. Giới trẻ sẽ hiểu ra thực chất các thứ “Mậu dịch quốc doanh, bù giá vào lương, kinh tế mới , khoán chui ,xé rào…” để biết tình hình Kinh tế của VN sắp bước ngược về nơi ấy sẽ như thế nào ? Đặc biệt giới trẻ sẽ hiểu rõ Tàu là ai, Mỹ là ai, Campuchia là ai…để biết VN đã và sắp sửa là “ai” ?…v.v

      BTC không phải hồi ký, nó giống với một sự ghi chép hơn ! ( Ảnh hưởng nghề …nhà báo) . Nhưng những sự thật cứ được công khai, lồ lộ hiện ra trong mắt người đọc. Chính bản thân những sự kiện ấy, chúng tự nói lên mọi điều cần nói ! Tác giả được biết thế nào, trình bày ra như thế ấy, chỉ là những sự kiện, diễn tiến đã xảy ra. Tác giả chưa bao giờ khẳng định , cuốn sách này sẽ là cái nhìn tiên quyết cho lịch sử VN sau 1975 ? Mà đúng ra, có lẽ tác giả trông đợi chúng ta sẽ có dịp bàn luận về các sự kiện quá khứ và hiểu chúng, hơn là về quan điểm chính trị hay về lý lịch cá nhân tác giả ! Có biết bao cái nhìn khác nhau khi cùng nhìn vào một sự kiện lịch sử, cuốn sách này cũng sẽ không là một ngoại lệ. Một số người đọc nó như nhớ lại những kỷ niệm ! Một số khác nuối tiếc, trầm ngâm…Một số nữa rùng mình ám ảnh và một số khác ( từ cả hai bên chiến tuyến ) sẽ đọc nó bằng ánh mắt hằn học vì chưa được thỏa ý.
      Đặc biệt lại có một số lại đọc với tâm trạng bất an…và cái nhìn giận dữ. Ha ha ! Dĩ nhiên, CSVN và bọn bồi bút của họ, rất không thích mọi loại sự thật ! Vì cách làm ấy của tác giả , đi ngược lại thói quen che dấu, bịa đặt và vu khống của CSVN. Họ thường xuyên “lọc bớt đi những sự thật bất lợi”, do đó, “lấy bụng mình suy bụng người” họ cho rằng tác giả “đưa những sự thật có chọn lựa cho một ý đồ chính trị”. ( Lại cũng là cách buộc tội đê tiện đúng bản chất của CSVN. Không lạ gì !) Nhưng khi những kẻ “còn đảng còn tiền, còn sống sót” đối diện với nguồn tư liệu đồ sộ hết sức thuyết phục trong tập sách (và chỉ trong tập 1, đã có đến 608 mục phụ lục trong hơn 30 trang “danh sách tham khảo”), … chúng chỉ còn biết thở dài và …”sủa thêm” đôi tiếng lấy lệ !
      *******
      Về thể loại sách này, có người lo rằng: “…BÊN THẮNG CUỘC là “người Mohican cuối cùng”, một dấu chấm hết đậm đà cho phong trào dân chủ – nhân quyền…“ – Xin thưa! Chẳng có cái gì có thể gọi là cuối cùng cả. Chỉ có những người đã lên tiếng, đã nói ra và những người còn đang im lặng! Nó sẽ là những diễn tiến tiếp tục, sự “bạch hóa” trong Chính trị, Văn hóa, Xã hội, Giáo dục…v,v,sẽ không có điểm dừng, luôn có những người chưa nói, chứ không có người không nói !
      Ở Việt Nam, các tác phẩm Hoa xuyên tuyết , Mặt thật ( Bùi Tín), Đêm giữa ban ngày ( VTHiên), Đi tìm cái Tôi đã mất (Nguyễn Khải), Giọt nước trong biển cả (Hoàng văn Hoan), Tổ quốc ăn năn…rồi Hồi ký của một thằng hèn ,Bên thắng cuộc….v.v là từ những người đã nói ra ( và trong các vị ấy, có người chắc gì đã…nói xong đâu?).
      Hãy còn vô vàn những người chưa nói, chưa thể nói, chưa muốn nói, chưa kịp nói…! Điều đó sẽ diễn ra như một luật tự nhiên, chẳng có gì là bí mật mãi mãi…CSVN hãy cứ đợi đấy !

      PS: ” Cuộc” ở đây có lẽ là ” thời cuộc” hay “một cuộc cờ” ? Nó sẽ không có đoạn kết ! Tựa này phù hợp và có ý nghĩa hơn ” Bên thắng trận”

    • Hoa said

      Tôi cũng đồng ý với bác. Hy vọng thế hệ người Việt thứ 2 hoặc 2.5 hoặc xa hơn nữa sẽ thành công trong việc “hòa giải dân tộc”, chứ thế hệ như tôi (cùng thời với ông Huy Đức) thì khó lòng nhìn thấy điều này. Vì vậy tôi cũng xin có lời trân trọng cảm ơn tác giả cuốn sách đã góp những viên đá xây dựng ngôi nhà chung của đất nước như thế này. Mong rằng những ai đang lăm lăm cầm đá ném vào ngôi nhà ấy xin hãy suy nghĩ lại!!!

  54. Tuan Phan said

    Một câu nhận định thế này cho những người chê bai cuốn “bên thắng cuộc”:
    – Chưa chắc những người cực đoan (kể cả bên tả và hữu), đã và đang có một công việc làm hiệu quả cho công cuộc thay đổi nước nhà bằng với tác giả Huy Đức đã thầm lặng viết lên cuốn sách này.

  55. Vu Khoa said

    iến sĩ Phương Anh cũng nói “chính quyền hiện nay không chân thành nhận lỗi thì sẽ không bao giờ có hòa giải thực sự”. Một nhân vật lịch sử cổ đại là Vua Trần Nhân Tôn, một vị vua nhân đức và một tấm lòng mở rộng như Phật sống, tha tội cho tất cả quan quân đã từng cộng tác với giặc Phương Bắc với để hàn gắn, hòa giải dân Việt có phải nhận lỗi với phe thua cuộc? Lịch sử cận đại của cuộc chiến tranh Nam-Bắc Mỹ, Tổng Thống Abraham Lincoln khi chiến thắng Nam quân sau trận Gettysburg đã ra lệnh cho tướng Grant phải đứng ra để chào kính viên tướng Nam quân lên ngựa sau khi họ đã ký vào văn bản đầu hàng của Nam quân. Nhưng để hàn gắn, Tổng Thống Abraham Lincoln không phải ra lời xin lỗi Nam quân vì thực sự chiến thắng của Bắc Quân không phải là lỗi của ông. Nhưng hành động cấm tất cả binh lính dưới quyền Tổng Tư Lệnh Abraham Lincoln không được truy bức những cựu thù là một cách hàn gắn rất thông minh và văn minh khi bên chiến thắng chìa bàn tay ra trước. Và chung quanh các cộng đồng người Việt Nam ở Hoa Kỳ tổ chức rất long trọng những ngày gọi là Quốc Hận, nhưng đã có ai trong số những người lãnh đạo quân sự và chính trị còn sống ở đây dám đứng ra nhận lỗi với chính những người thua cuộc và dân chúng còn ủng hộ bên thua cuộc dù đã để mất miền Nam Việt Nam không, hay họ vẫn cứ vẫn dễ dãi đổ tất cả tội lỗi cho Mỹ và Dương Văn Minh?

    Cho nên, sau 37 năm Hà Nội chưa bị đe dọa bởi những chống đối trong nước hay tại hải ngoại thì mơ ước của Tiến sĩ Phương Anh vẫn chỉ là một giấc mơ đẹp nhưng không bao giờ thành hiện thực. Bởi một điều: Khó có thể đổ lỗi cho bên chiến thắng khi cuộc chiến đã bị quốc tế hóa thành ý thức hệ của hai khối Cộng Sản và Tư Bản. Trong một trận banh, bên nào lừa banh được thì bên đó dễ dàng xuyên thủng lưới đối phương. Bên thua khó lòng viện dẫn lý do là bên kia quỷ quyệt, chơi xấu nên mới thắng. Có phải do thế mà bên chiến thắng phải xin lỗi thì các khán giả ủng hộ hai bên trong trận banh từng chia rẽ nay mới có thể bắt tay đi uống bia với nhau được? Làm gì có chuyện đó, thưa Tiến sĩ Phương Anh? Tỷ số bàn thắng thua trong một trận đá banh hay bóng rổ vẫn là những con số lạnh lẽo, nhưng đáng buồn là nó xác định được thứ ưu thế cũng lạnh lẽo không kém của bên thắng trận. Làm sao có ai trả lời được câu hỏi nếu như Miền Nam là bên thắng cuộc thì liệu sự trả thù có diễn ra với bên thua cuộc là miền Bắc hay không?”

    Đọc đoạn trên tôi có một ý nghĩ tổng quát là ông Vũ Ánh dường như không hiểu hết ý nghĩa cuả hai từ “Xin Lổi” mà Vũ thị Phương Anh viết. Đây chính là sự xin lỗi nhân dân, nhất là nhân dân Miền Nam về những gì mà nhân dân phải gánh chịu sau chiến thắng 75. Cải Tạo ,Đánh Tư Sản, Hợp tác Hoá NN, Bán bải Vượt Biên,Đốt sách giết học trò, Kinh tế mới và nhất là khi thi hành nhũng thủ đoạn trên, bên thắng cuộc là ĐCSVN đã dùng những từ ngữ điêu ngoa, xảo trá, những lời thoá mạ , chưởi ruả mất dạy, những vu khống ,chụp mũ bằng những lời lẽ hổn xược, để đổ lên đầu nhưng nạn nhân vô tội. Rồi bằng những trò đốn mật đó để truy bức, cướp của, giết người, tịch thu nhà cửa, ruộng vườn, vàng bạc, châu báu. về cho họ. Đokhông phải là tội ác trời không dung đất không tha sao hả ông Vũ Ánh?
    Đã là tội ác tày trời mà ông thấy không cần phải xin lỗi thì tôi thấy không có lời nào để nói với ông nữa ông Chánh Sự Vụ Sở Thời sự Quốc tế và Quốc nội của đài tiếng nói VN cuả VNCH., Không những phải xin lỗi mà còn phải ăn nann sám hối như lời của TT Thích Quảng Độ.. Chẵng trách chi ông Vũ Ánh bị những người mà ông gọi là bọn chống Cộng cực đoan ơ HN chụp cho ông cái mũ thân cọng thì cũng đáng. Thực ra ông chẵng thân cộng đâu, mà ông chỉ không hiểu hết những gì người khác viết, và ngaycả ông viết mà thôi.

    Một nhân vật lịch sử cổ đại là Vua Trần Nhân Tôn, một vị vua nhân đức và một tấm lòng mở rộng như Phật sống, tha tội cho tất cả quan quân đã từng cộng tác với giặc Phương Bắc với để hàn gắn, hòa giải dân Việt có phải nhận lỗi với phe thua cuộc? ”
    Ông Vũ Ánh có thấy là ông so sánh một cách khập khiểng như thế nào không khi ông viết câu trên để cho rằng CSVN không cần phải xin lổi ai cả? Hai cuộc chiến không giống nhau từ ý nghĩa đến con người. Hay là ông cho rằng phía CS thì hoàn toàn có chính nghiã trong khi phiá miến Nam chỉ là lũ tay sai bán nuơc. Và so sánh Vua TNT với Lê Duẩn? Nếu vậy thì tôi không hiểu tại sao ông một mực kêu oan khi họ cho ông là tay sai CS?

    • anhvu73f said

      Cám ơn nhận xét của bạn.

      Dưới đây là câu trả lời của tôi cho bạn bè trên facebook:

      Có lẽ người viết bài này không hiểu ý tôi. Tôi không nói xin lỗi vì cuộc chiến tranh, hay xin lỗi vì đã thắng trận (và giết chết nhiều người trong cuộc chiến đó). Mà xin lỗi vì những gì đã làm sau ngày cuộc chiến chấm dứt, xin lỗi vì sự trả thù. Ý tôi là nếu như họ (bên thắng trận) muốn có sự hòa giải (để đất nước mà giờ đây họ là người đang nắm quyền điều hành) có thể thực sự phát triển, chứ không còn những mối hận thù giữa hai bên trong lòng người dân Việt. Tiếc thay, họ không những không chịu nhận những sai lầm của mình sau ngày “giải phóng” mà vẫn còn tiếp tục luận điệu theo kiểu “như thế còn chưa ác bằng thời VNCH tra tấn, giết chóc những người theo CM” (như bài viết mới đây của Đức Hiển trên báo Pháp Luật TP HCM). Nếu họ nói như thế, thì xin hỏi họ phải làm như thế nào nữa mới “trả thù” cho xong các ác ấy, và trả đến mấy bao nhiêu đời mới đủ đây? Và phải chăng việc xét lý lịch là vẫn tiếp tục trả thù đến những thế hệ sau?

      Vũ Thị Phương Anh

      • Vị Nhân said

        Thưa chị Vũ Phương Anh,

        Tôi không nghĩ ông Vũ Ánh không hiểu ý chị, có điều ông ấy có dụng ý khác. Chỉ những người trong CĐNVHN ở Orange County, California mới hiểu “tâm sự” cuả ông ta.

        Chị và quý độc giả hãy lưu ý đến lời giới thiệu trước khi vào bài. Ông Vũ Ánh từng giữ vai trò Chủ Bút, rồi TTK ở những cơ quan báo chí nổi tiếng trong CĐNVHN như nhật báo Viễn Đông, Người Việt… rồi sáng lập “đài” này, cộng tác với đài kia, sao bây giờ ông không lên tiếng ở những nơi “vua biết mặt, chuá biết tên” đó, lại đi đăng bài trên một tờ báo tuần, do mình làm “cố vấn”, chẳng ai biết tới?

      • Lâm Vũ said

        Thưa chị Phương Anh,
        Tôi vừa viết trong ý kiến, phía dưới – ở phần “trả lời” bác Phạm Toàn – cho rằng tác giả VA đã hoàn toàn hiểu sai ý của chị. Bây giờ tôi mới đọc tới ý kiến này của chị, thấy mình đã nhận xét đúng. Chỉ có vậy thôi, nhưng nói ra để khỏi bị nghĩ là mình gian dối!

        LV

  56. […] https://anhbasam.wordpress.com/2013/01/04/vai-suy-nghi-ve-ben-thang-cuoc-cua-huy-duc/ […]

  57. Phạm Toàn said

    Một giai đoạn mới cần chạy đua về trí tuệ!

    Sáng sớm, mở máy ra, được đọc bài “bình văn” của bạn Vũ Ánh, và tôi nhận được một cảm giác yên lòng.
    Vì sao?
    Vì có một câu hỏi chúng tôi đặt ra với nhau ít lâu nay kể từ khi cuốn sách (mới có tập I) của Huy Đức xuất hiện: “Họ” sẽ có phản ứng chính thức ra sao?
    Nói luôn: hơn chục năm trước, khi Hà Sĩ Phu viết bài mời mọc mọi người dăt tay nhau đi theo biển chỉ đường của TRÍ TUỆ, thay vì tiếp tục nhắm mắt đi theo một Ý THỨC HỆ, thì có cả loạt bài báo đập lại tới tấp của những người có quyền trói tay, bịt mắt, bit mồm đối thủ lại, và đôi bên cùng nhau tự do phát biểu ý kiền và “thảo luận dân chủ”.
    Ta cũng không nên quên sau đó Hà Sĩ Phu bị đi tù vì những bài viết chưa hề chính thức công bố của mình.
    Lần này, một “nhà báo” định xun xoe tâng công bằng bài viết nổi tiếng bi thảm mà ai ai cũng bần cùng thì đọc cho biết trình độ người viết nó thảm hại đến mức nào, chứ thật bụng chẳng muốn liếc qua — lý do: cách viết đó, cách suy nghĩ đó, không đọc cũng biết rồi.
    Nay cuộc sống đã thay đổi! Chưa được phép thay đổi thì cuộc sống vẫn cứ thay đổi.
    Chúng ta đã sang một giai đoạn những ai đó trong giới cầm bút không thể độc chiếm diễn đàn mãi.
    Không phải vì diễn đàn đã được phân chia thời lượng cho các bên cùng có cơ hội tìm những giải pháp lý luận cho cuộc sống đang cần thoát ra khỏi cuộc khủng hoảng có nguy cơ đưa dân tộc trở lại nghìn năm nô lệ.
    Không phải vì diễn dàn đã được đa nguyên hóa đâu nhé!
    Mà chỉ vì lý do này: bây giờ diễn đàn được định giá bởi CHẤT LƯỢNG diễn giả và sản phẩm. Một diễn đàn như của viên đại tá Thanh chỉ còn tồn tại khi cử tọa cam chịu sống nhút nhát, vẫn còn cam chịu vỗ tay trái luong tâm và nhận thức của mình.
    Những bài viết như của bạn Vũ Ánh là vô cùng cần thiết để bạn đọc bình tĩnh và chịu khó tự định giá mình trước khi xung trận.
    Cuối cùng, thử đoán coi “Họ” sẽ phản ứng ra sao trước sản phẩm trình xã hội như của anh Huy Đức?
    Họ sẽ bị chia thành hai phe mà sau đây tôi chỉ muốn nói tới một phe thôi.
    Đó là phe chấp nhận nuốt viên thuốc dắng để vật lộn làm công việc quan trọng bậc nhất lúc này: DÂN CHỦ HÓA ĐẤT NƯỚC.
    Đất nước dân chủ hóa sẽ quyết định :
    1./ Công cuộc HÒA GIẢI HÒA HỢP DÂN TỘC đã bị trùng trình quá lâu.
    2./ Làm lại một bản HIẾN PHÁP vĩnh cửu không như bản thảo vừa công bố và chắc chắn sẽ được “nhất trí” thông qua.
    3./ BÁO CHÍ và HỘI ĐOÀN DÂN SỰ tự do hoạt động vì lợi ích nghề nghiệp và lợi ích của dân tộc.
    Đất nước ta đang cần một không khí hoạt động được phân biệt bởi một trình độ trí tuệ cao, thủ tiêu diễn đàn của những lời lẽ lung tung, tùy tiện chỉ dọn đường cho những hành vi xấu.
    Bạn Vũ Ánh không mở màn, nhưng bài viết của bạn gợi ý tiếp về một giai đoạn mới giới trí thức đương thời cần học hỏi thêm nhiều lắm, để chạy đua về trí tuệ!
    Và bình tĩnh nhìn nhận sự thật chứ không dập vùi những ý kiến trái tai.
    Phạm Toàn

    • Hướng Thiện said

      Tôi rất đồng tình với ý kiến bác Phạm Toàn. Thích nhất câu này: “… bây giờ diễn đàn được định giá bởi CHẤT LƯỢNG diễn giả và sản phẩm.”

      Cũng nên nói thêm ở đây – không như ý kiến của một còm sĩ gì đó bên trên đã “phán” rằng chỉ có những người bên thắng trận mới đọc BTC – tôi – một cựu sĩ quan QLVNCH, cũng đã trãi qua một thời gian bị đi tù cãi tạo – nhưng tôi đã đọc BTC của Huy Đức với một sự trân trọng và cảm kích về công lao của Huy Đức, về những ghi nhận khách quan, sự hiểu biết và thắm tình người của t/g. Tôi nghĩ quyển sách này là một tài liệu quí giá cho nhiều người, nhất là giới trẻ.

      Là một “người miền Nam” của “bên thua cuộc”, tôi khó thoát khỏi một số định kiến với một số thành phần cực đoan (và vì thế thường độc ác) của bên thắng cuộc, lại theo chũ nghĩa cs nhiều hận thù (t/d như quan điễm tiêu biểu của ông Nguyễn Đức Hiển). Nhưng một khi chân lý được đề cao, sự thật lịch sữ là mục tiêu của một quyển sách như thề này, thì dù t/g có từ “bên” nào tôi cũng sẽ trân trọng và bênh vực.

    • Lâm Vũ said

      Vài góp ý với bác Phạm Toàn.
      1. Hoàn toàn đồng ý với “Một giai đoạn mới cần chạy đua về trí tuệ!” – “dân chủ” tự nó đã hàm ý một cuộc chạy đua về trí tuệ rồi. Nhưng câu “thủ tiêu diễn đàn của những lời lẽ lung tung, tùy tiện” – cho dù bác PT dùng chữ “thủ tiêu” với ý nghĩa “trung lập” – lại thuẫn với câu trước. Đã “chạy đua” thì làm sao lại cần “thủ tiêu” kẻ yêu kém hơn mình?!

      2. Bác Phạm Toàn nói mình cảm thấy yên lòng sau khi được đọc bài này của VA, khiến tôi lo lắng, vì tôi có cảm tưởng bác đánh giá “trí tuệ” của “phe thua cuộc” khá thấp. “HÒA GIẢI HÒA HỢP DÂN TỘC”, nói cách khác cũng vẫn là “dân chủ”, khó thực hiện nếu ta đánh giá con người sai.

      3. Bỏ qua những yếu tố “kỹ thuật”, văn chương câu cú, nội dung bài viết của tác giả VA chỉ là một ý kiến bình thường. Tác giả chỉ có ý kiến ngược lại với những thành phần – chắc chắn là một số nhỏ – những người Việt hải ngoại đã vội vã cho rằng tác phẩm của Huy Đức chỉ là “chạy tội cho đảng CSVN”. Nói cách khác, một thứ phản xạ trên phản xạ, dù là của một người “trí thức”.

      Nhưng điểm yếu kém nhất của bài viết của VA nằm ở chỗ ông đã không nhìn ra cái ý rất mới, và theo tôi cũng rất đúng, của chị Vũ Thị Phương Anh, “chính quyền hiện nay không chân thành nhận lỗi thì sẽ không bao giờ có hòa giải thực sự”. Biện luận: “Nhưng để hàn gắn, Tổng Thống Abraham Lincoln không phải ra lời xin lỗi Nam quân vì thực sự chiến thắng của Bắc Quân không phải là lỗi của ông” bị “trật đường rầy”. Chi PA không hề nói là “Bắc Quân” (CSVN) phải xin lỗi vì đã thắng trận, mà vì sự đối xử độc ác đối người dân miền Nam sau khi họ thắng trận. (Là người miền Nam, chị PA chỉ nói cho người dân miền Nam, chứ thật ra CSVN có lý do để xin lỗi người dân miền Bắc nhiều hơn gấp bội).

      Nhưng nói đi thì cũng nên nói lại, như bác PT cũng nhận xét, giá trị của bài viết của VA nằm ở chỗ nói góp phần cho cuộc đối thoại giữa những người Việt vẫn còn nhiều cái nhìn khác nhau đối với lịch sử cận đại VN.

      Tóm lại, phê bình bài viết cũng là để làm rõ hơn công khó của của Huy Đức trên con đường tìm sự thật cho chung mọi người. Bởi, đầu óc, sư suy nghĩ mỗi chúng ta đều đã được phủ lên nhiều lớp bụi của thời gian và lịch sử. Gột rửa hết những lớp bụi đó không phải là dễ,, nhưng đó lại là điều kiện tiên quyết để có Hoà Giải Dân Tộc, giấc mơ của mọi ngưòi dân đất Việt .

      Lâm Vũ

  58. Xin phép cóp về nhà NTT. Cám ơn tác giả và Basam.
    http://nguyentrongtao.info/2013/01/04/vai-suy-nghi-v%E1%BB%81-ben-th%E1%BA%AFng-cu%E1%BB%99c-c%E1%BB%A7a-huy-d%E1%BB%A9c/

  59. vinhvu11 said

    Toi la mot nguoi ” BEN THUA CUOC ” toi da lon le trong long DE NHAT va DE NHI cong hoa cua mien nam VN , toi khong co nhung co may de phong van hay biet ro nhung y tuong trong dau nhung nguoi lanh dao VNCH nhu nha bao HUY DUC da co voi ” BEN THANG CUOC ” , nhung toi co trong chinh toi la mot nhan chung SONG ke tu nam 1954 toi 30/ 4 / 75 cua xa hoi mien nam VIET NAM , Toi lon hon HD gan mot con giap va cung dang thai nghen de viet len nhung su thuc ve cac mat : Chinh Tri , Kinh Te , Xa Hoi .v..v cua hai nen cong hoa mien nam VN , neu duoc thuc hien no se mang noi dung nhu ” HOI KY ” va co le toi se cung dat cho no cai ten : ” BEN THUA CUOC ” Mong cac ban co vo va khuyen khich ke ca nhung nguoi da tung o hai chien tuyen khac nhau trong cuoc chien ” Y THUC HE ” va ” NOI DA XAO THIT ” vua qua

    • An Thới said

      Hoan nghênh anh. Tựa đề “Bên Thua Cuộc” rất là hay.
      Hy vọng sẽ được đọc tác phẩm của anh để bổ sung quyển sách của nhà báo Huy Đức. Cảm ơn anh.

  60. Đầu tiên là tựa đề “Bên thắng cuộc”. Thắng cuộc ở đây là thắng một cuộc binh đao huynh đệ tương tàn kết thúc vào ngày 30/4/1975. Thường thì câu chuyện hiển nhiên được viết bởi bên thắng cuộc, với một “chân lý” đã được đoán định sẵn. Nhưng nói theo Bertrand Russell, “War does not determine who is right — only who is left”. Cuốn sách là câu chuyện của những người còn lại từ cả hai phía của cuộc chiến, với nguồn tư liệu lấy từ ngay trong lòng bên thắng cuộc.

  61. Bên Thắng Cuộc đã cung cấp rất nhiều thông tin trong một khoảng thời gian dài, từ 1975 cho đến nay, ngoài ra còn có những tư liệu thuộc loại “thâm cung bí sử” trong suốt cuộc chiến vừa qua. Đó là thế mạnh của cuốn sách nhưng cũng lại là thế “kẹt” của Huy Đức đối với chính quyền Việt Nam. Thế cho nên, trở về nước đòi hỏi dũng khí của tác giả. Tùy theo cách nhìn và góc độ nhìn, những tài liệu có liên quan trong sách có thể bị coi như những hành vi “tiết lộ bí mật an ninh quốc gia”, “bôi xấu lãnh đạo Đảng và Nhà nước”, “xuyên tạc sự thật lịch sử”… thậm chí còn là “vi phạm các quy định về xuất bản và phát hành sách…” [1]. Đó mới chỉ là những dự đoán những gì sẽ xảy ra khi Huy Đức trở về Việt Nam. Và nếu trở về, Huy Đức sẽ có tên bên cạnh “những tác giả sống tại Việt Nam” có sách xuất bản tại hải ngoại như nhạc sĩ Tô Hải (một nhạc sĩ có công với cách mạng từ thời kháng chiến) với tác phẩm Hồi ký của một thằng hèn [2]. Cảm giác chung khi đọc Bên Thắng Cuộc người đọc bị “choáng ngợp”, có khi thậm chí còn bị “bội thực” về nguồn tư liệu tác giả cung cấp. Con số thống kê là một trong những yếu tố quan trọng trong chứng liệu về lịch sử. Con số tuy khô khan nhưng hoàn toàn không biết nói dối, chỉ trừ khi người sử dụng nó có thâm ý đánh lừa người đọc. Mặt khác, số liệu nói lên rất nhiều và còn nói nhiều hơn chữ viết. Những con số thống kê được Bên Thắng Cuộc trích dẫn đa số đều có dẫn nguồn, tuy nhiên, người đọc có quyền thắc mắc về sự chính xác và trung thực của nguồn dẫn. Ngoài ra, con số nếu được đi kèm hình ảnh sẽ tăng tính thuyết phục. Đáng tiếc là điều này Bên Thắng Cuộc không có.

  62. Loc Nguyen said

    Cách nay gần hai mươi năm tôi có gởi một bài báo tới vài nhật báo nói: Nguyên do vì sao người Mỹ bỏ rơi Nam Việt Nam,mặc dầu miền Nam mới thắng trận chiến Mậu Thân:Vì Mỹ đã bắt tay được với Tàu.Vì sao Tàu lại cho Việt Nam một bài học,vì sao nền kinh tế Việt Nam chuyển thành kinh tế thị trường,vì sao các nước Liên Sô và Ðông Âu rũ bỏ thể chế Cộng Sản,Nguyên do chính là Cộng Sản miền Bắc đã vồ được một miền Nam đẹp đẽ ,vui tươi và phồn vinh.
    Tôi viết với hy vọng đem lại niềm vui cho mọi người ở hải ngoại ,nhưng bài viết của tôi đuọc ưu ái quăng vào thùng rác!Có thể là chưa đúng thời!Hay lòng người còn mang nhiều sân hận !
    Bài viết của tôi cũng có tên”Chúng ta thắng cuộc”Hy vọng có ngày bài viết được trình làng để các vị chóp bu Cộng Sản đọc để biết rằng :Trời đã định:Kẻ ác có ai hay bao giờ.

    • VMT said

      Bác ui thế bác đã bửi ABS chưa ? nếu bác gởi bây giờ chắc là ABS đăng liền à

    • điệp tú said

      cái sân hận đưa chúng ta đến dốt nát ,ngu muộn đẻ ra hàng loạt cháu con vô cảm giả dối,lưu manh về chính trị, tham vô độ về khinh tế

  63. The Luc Thu Dich said

    Khổng Minh trong Tam Quốc Chí nói một câu rất hay như sau : Mưu kế có lúc gạt được người tầm thuờng nhưng không gạt được người cao sâu. Nhưng mưu kế có khi gạt được người cao sâu , nhưng lại không gạt được người tầm thuờng !
    Như CNCS lại gạt được các vị học thức cao , triết gia , trí thức vì thính khai phóng của nó , nhưng lại không gạt được một bà nông dân tầm thuờng sống với CS vài năm qua câu nói đơn giản :” Ối giời ơi! Ba cái thằng CS nó nói thì kiến trong hang cũng phải bò ra ! Ban ngày nó che mắt ăn cơm nắm muối vừng , chứ tối về tụi nó ăn toàn thịt gà !”
    Nhưng chủ nghĩa CS lại gạt được những người tầm thuờng , thiếu học vấn , hiểu biết khi đang trong thời kỳ cách mạng : hứa hẹn người cày có ruộng , độc lập , tự do , cơm áo… ! Nhưng lại không gạt được những người trí thức nghiên cứu về chủ nghĩa này vì họ cho rằng những điều Marx nói về Chủ Nghĩa Xã Hội , về Tư Bản luận rất mơ hồ và không tưởng ! Nhất là Thiên đường XHCN thì hoàn toàn rỗng tuếch , cho đến nay không ai hình dung nó ra sao ! Nhưng thực tế , đã có 100 triệu người chết vì Chủ Nghĩa này do những tên đồ tể như Mao , Hồ , Stalin , Lê Nin , Pol Pot , Kim Nhật Thành , Fidel Castro… thực hiện !
    Trở lại với sự đánh phá Cộng Đồng Người Việt Hải Ngoại thì có thể gạt được người tầm thuờng , nhưng không gạt được người hiểu biết : Tình báo Đảng vẫn tung ra những bài viết chỉ trích cá nhân nào muốn bỏ chạy qua phía nhân dân như các ông Bùi Tín , Vũ Thư Hiên , Dương Thu Huơng và cả anh Huy Đức ! Tất nhiên họ mượn những tay giả danh ” quốc gia ” để có thêm chính nghĩa !
    Tuyệt đại đa số đồng bào Hải Ngoại không nghĩ như vậy ! Những người từng theo CNCS , khi họ hồi tâm , họ vẫn nằm trong hàng ngũ dân tộc !
    Điều này dễ hiểu nếu ta chịu khó suy luận : tại sao những ông từng là ” Bên thua cuộc ” như Nguyễn Cao Kỳ , Thiếu Tướng Đỗ Mậu , Trần Chung Ngọc , Trung Tướng Nguyễn Hữu Có…. khi ” trở về ” với ” cách mạng ” lại không bị báo Lề Phải của Đảng chửi bới hay nghi vấn?
    Điều này chứng minh là dưới chế độ tự do , Tình Báo của Đảng lại có cơ hội tung hoành như Điệp Viên Phan xuân Ẩn núp dưới vỏ báo chí hiền lành !
    Chính vì biết khuyết điểm của nền báo chí tự do mà Đảng không bao giờ cho phép các báo tư nhân ra đời ! Nếu có thì các ông Nguyễn cao Kỳ , Đỗ Mậu , Trần Chung Ngọc…kia cũng bị những ông ” quốc gia nằm vùng ” đánh phá lại ( theo cách suy nghĩ của Đảng !)
    Bạn Huy Đức sẽ còn bị đánh phá dài dài của cả 2 Phía Thắng Cuộc và Thua Cuộc ! Nhưng cả 2 phía này đều là người của Tình Báo Đảng !!!!
    Mưu kế này chắc chỉ gạt được người tầm thuờng ! Với các tay Comment lão luyện trên Blog Anh Ba Sam hay các báo Lề Trái khác thì chỉ là múa rìu qua mắt thợ !

    • Ba Saigon said

      TLTĐ nói hay đấy . Hai bên đánh đấm nhau bằng vũ lực, bằng mồm, bằng trí não từ năm 1945 tới giờ chắc hiểu nhau quá rõ mà cũng không hạ màn vì mỗi bên còn có chỗ chống lưng. Nhưng xem ra VC khai thác VNCH bằng những cái xấu, cái tàn ác của những CSMV, những tay cai tù hay một số SQ tàn nhẫn thì đã cạn kiệt rồi và cứ lặp đi lặp hoài thì ai cũng chán.
      Nhưng cái họ được hưởng từ VNCH thì quá nhiều . Cụ thể là đất đai, nhà cửa do VNCH để lại trong nước. Những kẻ hưởng lợi từ đất đai nhà cửa này nay trở nên giàu có hơn bất cứ ai trước đây. Và cái cụ thể thứ hai là kiều hối và những thứ khác từ những kẻ thua cuộc chạy ra nước ngoài gửi về nước. Cái cụ thể thứ ba mà kẻ thua cuộc cnay ở nước ngoài chưa nhìn thấy rõ là chính kẻ thắng cuộc cùng với những kẻ ăn theo của nó nhờ VNCH mà khá giả, rồi giàu có lên do vào Nam để có công ăn việc làm, gửi tiền về Bắc nuôi cha mẹ, xây nhà cửa, kiếm tiền mua đất làm nhà ở trong Nam , được cả hai đường , vừa có nhà cửa khang trang ở Bắc, vừa có cơ ngơi ở Nam , trên đất VNCH cũ ! Người thua cuộc VNCH có thể ghét CBCS , nhưng người miền Bắc VN chân chính thì phải nói là họ rất thích VNCH . VNCH cho họ nhiều thứ quá. Mà cái quan trong nhất là xóa đi cái nghèo kinh niên !
      Mấy lần tôi đi máy bay Saigon-Hà Nội trước và sau Tết hầu hết gặp các ông các bà hưu tri từ HN bay vào SG ăn Tết với con rồi sau têt bay về HN. Ông bà nào cũng béo tốt hồng hào, nói chuyện rôm rả , khoe con khoe cháu làm ăn trong Nam giàu có. Cách đây dăm mười năm , thì ghế máy bay dành cho CB là nhiều . Phần lớn đi bằng vé công tác không tốn tiền túi ! Thế nhưng các phương tiện truyền thông CS luôn bị cấm không được gọi VNCH, không được khen chỉ có chê và chưởi VNCH thôi. Bên thắng cuôc nào mà chẳng ăn to nói lớn, kẻ thua cuộc nào mà không cay cú ! Nhưng hiên nay thì bên thắng cuộc nói nhỏ lại rồi, bớt nói phét như thờ kì đầu nữa . Bên thua cuộc ở Mỹ tha hồ nói to !

  64. bagan3 said

    So sánh “cuộc chiến” như một trận đá banh là lập luận – cho đến nay đã có hai người xử dung.

    Lập luận này sai khi một “bên chơi gian” có “trọng tài gian” tham gia. Trận banh gian lận thì kết quả có thể đảo ngược cho đúng ý nguyện của khán giả – vì cầu thủ, trọng tài chỉ là những con cờ.

    Nhưng cuộc chiến thì không. Không có khán giả ngoại cuộc. Mà chỉ có lời bình và đánh giá của Thế hệ Con Cháu của “đám khán giả” đó…

    Đó là vai trò của Lịch Sử.
    Nôm na ta có câu:
    “Trăm năm bia đá…

    Nghìn năm bia miêng vẫn còn trơ trơ”.

  65. Nói tóm lại said

    Và muốn có một Nước Việt Nam thực sự Độc lập -Tự do -Hạnh phúc, thì dứt khoát không có hai thành phần ” Cực tả -hữu” !

    • Tuan Phan said

      Chính xác. Nhưng tôi muốn thêm một chút cho comment của bạn: Và muốn đất nước phát triển…..thì không thể có thành phần “cực tả-cực hữu”

    • Vu Khoa said

      lam sao de khong co hai thanh phan “cuc-ta-huu” nhu ban noi.?Xa hoi ma. bo ban dinh tieu diet het nhung nguoi nay den vien dan cuoi cung hay sao? Khi ban noi cau nay thi chinh ban la nhung nguoi con sieu hon “cuc -ta-huu” nua. Ban la Hitler- Stalin-Mao trach dong – Pon Pot do. Hay loai bo khoi dau oc ban nhung tu tuong dai-cuc-doan nhu vay. Ban nhe.!

  66. diemdan said

    thắng thắng,thua thua !!!??? / mất mịa nó giang sơn gấm vóc rồi .!

  67. […] Nguồn: Sống Magazine/ Ba Sàm […]

  68. danhocgao said

    Qua dung!
    Mot so nguoi Viet tai My cung giong nhu may anh cong san tai VN ma thoi; Ai ma co quan diem khac minh thi qui chup, toa ma, chui boi,… Cahn may anh CS nen sang My song, sang My lai thay may anh Quoc Gia cung chang khac gi may anh CS. Doi ro la chan! Tot nhat “duong ta, ta cu di” ke ai muon chui boi the nao thi mac ho!

  69. D.Nhật Lệ said

    Nói chung,nhà báo Vũ Ánh phê phán cũng được,chứ không xuất sắc gì lắm.Tiếc là ông nói hơi nhiều thành ra sai !
    Giá như Vũ Ánh không lợi dụng việc phê bình cuốn sách để chen vào những lý lẽ “trả thù” một số người từng phản đối hành
    động sai lầm của ông ta thời làm việc cho tờ Người Việt thì hay và thuyết phục hơn rất nhiều.(Tôi có cảm tình với tờ NV.,nhất
    là nhà báo NNDụng tức giáo sư ĐQToàn,nhưng có lúc tờ NV.làm sai rõ ràng thì tôi cũng phải phê phán).
    Một số người chống lại ông là quyền tự do của họ trong nước dân chủ,nếu qúa đáng thì ông có quyền trách cứ họ là quá thù
    hận hay đại loại như thế,thay vì chụp mũ cho cả cộng đồng như ông đã viết.
    Cái sai ít của Vũ Ánh là so sánh cuộc chiến tranh với trận đá banh nhưng sai nhiều ở chổ nếu một bên không tôn trọng luật
    chơi thì trận đó có đáng để “phán” như ông không nhỉ ? Thực tế thì nhiều trận đá banh có sự ăn gian của trọng tài,giám biên
    hay cả cầu thủ bán độ,nếu 1 bên mua chuộc họ như chúng ta thấy đã xảy ra,ông Vũ Ánh ạ ! Trận đá banh mà vậy,huống chi trận chiến tranh rất cần sự gian giảo xảo quyệt !
    Sai lầm nữa là liên hệ với chuyện vua Trần Nhân Tôn vì trận chiến tranh thời đó thuần tuý là chống xâm lược nước ngoài,chứ không phải có tính chất của cuộc chiến huynh đệ tương tàn vừa qua,thưa ông VA.!

    ——
    BTV: Chắc bác D.Nhật Lệ chưa đọc thư mời họp (circular email) của Ng.Nam Ha/ Phan Kỳ Nhơn về vụ “Biểu tình phản đối nhật báo Người Việt” giới thiệu sách “Bên Thắng Cuộc”? Nếu đã đọc có lẽ bác sẽ hiểu ý của tác giả hơn.

    Nói chung, bây giờ không còn là cuộc chiến Quốc-Cộng nữa, mà là cuộc chiến giữa độc tài và dân chủ. Cả 2 phía CSVN và người Việt hải ngoại (có những người thuộc VNCH cũ) đều có 2 thành phần này. Cả 2 phía đều có nhóm “cực tả” và “cực hữu”, rất ghét sách “Bên Thắng Cuộc”, nhưng cả 2 là kẻ thù không đội trời chung.

    • Tuan Phan said

      @D. Nhật Lệ
      Một trận cầu cho dù rằng bên thắng cuộc có “an gian” hoặc vi phạm luật lệ, thì anh nên nhớ rằng: Kết quả trên bảng điểm vẫn giử nguyên, không hề thay đổi (ngoại trừ một số rất ít trường hợp được cứu xét). Tức là phải công nhận “bên thắng cuộc” vẫn là thắng cuộc. Chứ lúc đó không phải đưa ra những lý lẻ để biện minh cho mình….Vì cho dù là biện minh như thế nào thì vẫn là “thua cuộc” do bảng điểm đã ấn định.
      Có thể Vũ Ánh đưa ra ví dụ về vua Trần Nhân Tôn không đúng lắm. Nhưng Nhật Lệ phải hiểu ý tác giả muốn chỉ ra rằng: Rất khó có chuyện bên “thắng cuộc” phải đi xin lổi bên “thua cuộc”. Điều này rất đúng với tâm lý. Thế thì không lý nào Nhật Lệ lại không nhận ra điều đơn giản này! Bên thắng cuộc nếu đối xữ tốt với bên thua cuộc đã là “more than enough” rồi. Cho nên đừng nói chi phải “xin lỗi” là chuyện hoàn toàn không hợp lý (cho dù họ có thật sự sai trái). Bởi vì đơn giản họ là người thắng cuộc.
      Tôi có lẽ cũng chỉ lớn hơn Huy Đức vài tuổi. Cho nên nhận định về cuộc chiến tranh Nam-Bắc trong quá khứ không hẳn là đúng đắn và tường tận. Nhưng những gì Vũ Ánh nhận xét trong bài viết trên, về cộng đồng người Việt trong nước và hải ngoại hoàn toàn chính xác dưới con mắt nhận xét của tôi. Đồng thời tôi cũng phục Vũ Ánh một điểm khác: Đó là đã không dùng những ngôn từ đao to búa lớn để thóa mạ “kẻ thắng cuộc”. Cho dù ông ấy đã chịu 13 năm tù cải tạo. Liệu những quý vị nào hay dùng những từ thóa mạ hạ cấp để chửi rủa (khiến mình càng bị hạ thấp nhân phẩm), đã thật sự gian khổ, đọa đày như Vũ Ánh chưa, mà lại có hành động như thế!!
      Hãy nên là một người có ứng xữ đúng với xã hội Mỹ là nơi mình đang sinh sống, là xứ sở của tự do và nhân bản.

      • Tuan Phan said

        Riêng phần tôi đánh giá rất cao cuốn “bên thắng cuộc”. Đơn giản là vì Huy Đức sinh trưởng trong một “không gian hẹp” như thế, mà đã tự mình tìm hiểu để từ đó thay đổi cách nhìn về cuộc chiến tranh Nam-Bắc vừa qua, đã là một con người tuyệt vời. Có mấy ai làm được như thế?

    • Ha Le said

      Cám ơn bác Tuân Phan đã nói thay những gì tôi định nói. Khi mới đọc “Vài dòng về tác giả”, tôi đã e ngại là sẽ KHÔNG được đọc một bài “phản ứng lịch sự, dù phản ứng bao gồm cả những lời chỉ trích”. Tôi e ngại bởi tôi cũng từng nghĩ đúng như bác Vũ Ánh viết: “chỉ trích lịch sự, ôn tồn ở cái đất này giống như lá mùa thu”. (“Đất này”, hẳn bác ấy có ý nói cộng đồng Việt Nam ở Mỹ, cách riêng California. Và “lá mùa thu”, hẳn là vài chiếc lá rất hiếm hoi còn sót lại trên cành chứ không phải… lá rụng đầy sân). Điều tôi e ngại đã không xảy ra. Như bác Tuan Phan, tôi rất kính phục cụ Vũ Ánh. Cụ thuộc vào thành phần bị hành hạ kinh khủng nhất trong các trại cải tạo.

      Nước nhà đang lâm nguy. Tôi rất mong cộng đồng hải ngoại thực lòng đoàn kết, yêu thương và hỗ trợ người trong nước trong cuộc chiến giữa độc tài và dân chủ, trong cuộc chiến chống ngoại xâm. Đừng có “nhìn đâu cũng thấy Việt Cộng”!

      Nhân phản hồi của bác BTV, tôi xin hỏi điều mà lâu nay chưa có dịp hỏi: trang ABS này có từng bị phía “cực hữu” chỉ trích một cách… thiếu ôn tồn chưa nhỉ?

      ——
      BTV: Nói chung là có đủ hết bác Ha Le ạ, blog này bị chửi rất độc từ cả 2 phía: cựu tả lẫn cực hữu. Có những cái còm không dám cho xuất hiện, chẳng phải sợ chửi (đã làm công việc này tức là chấp nhận đưa lưng cho người ta đấm, sợ gì chửi), bởi họ chửi đúng thì mình học hỏi họ, còn họ chửi sai thì có bà con phản bác, nhưng những comment mà em muốn nói là thiếu văn hóa, không dám cho hiện ra ngoài vì sợ dơ mắt độc giả.

      Cũng may, đa số các độc giả ở đây thuộc phe trung tả – trung hữu, nên mới có thể ngồi lại với nhau, kẻ nói người lắng nghe, thay vì thừa chửi bới mà thiếu lý lẽ. Nhờ vậy mà blog này vẫn còn tồn tại tới hôm nay.

      • Khách said

        Anh Huy Đức viết hay, các binh luận hay.
        Lần tái bản tới đây anh Huy Đức sẽ có thêm được nhiều tư liệu và bằng chứng mới.
        Sống trong nước, tôi mong cộng đồng hải ngoại thành đạt để thế giới nể phục là đủ, còn hổ trợ trong nước thấy khó và hơi xa vời.
        Đươc biết anh Huy Đức không vướng bận gia đình, không thể bị an ninh cộng sản khủng bố gián tiếp, nên tôi rất nể phục và kính trọng quyết định sớm trở lại Việt Nam của anh để chung nhà tù lớn với mọi người.

        • Cầu Cải Tiến said

          “còn hổ trợ trong nước thấy khó và hơi xa vời.” thật là có giới hạn nhưng cũng không hoàn toàn vô dụng đâu bác, ví dụ họ có thể kiến nghị chính quyền ở nước họ để gây sức ép ngoại giao quốc tế.

    • Hoàng L said

      “Thương ai,thương cả lối đi
      Ghét ai,ghét cả tông ty họ hàng”

      Một đặc tính rất “Việt” cho dù có đi khắp 5 châu 4 bể.”Bên thắng cuộc” hoặc có thể sau này có “Bên thua cuộc”
      thì cũng sẽ không bao giờ vượt qua được cái giới hạn “Bản chất Việt” này.
      Thế nên,nếu đón nhận & đọc “Bên thắng cuộc” với cái nhìn tài liệu tham khảo lịch sử mà theo tôi rất ít những người
      của “Bên thua cuộc” được đọc & biết về đường lối ,suy nghĩ cũng như hành động của phía bên kia thì chúng ta sẽ dễ dãi với chính mình hơn ít nhất là về mặt dữ liệu lịch sử.
      Hãy đặt quan điểm chính trị sang một bên chúng ta sẽ thấy công sức & sự can đảm của tác giả trong bối cảnh hiện tại & chính cái giá trị là ở chỗ này.Tác giả đem đến cho chúng ta những tài liệu mà anh có thể phải trả bằng cái giá “Đắt”
      cho chính mình trong khi chúng ta ngồi đọc trong một hoàn cảnh khác tác giả…đó là sự TỰ DO.
      Hãy nên công bằng với tác giả & công bằng với chính mình thì mới hiểu được cái giá trị của “nhân bản”

      • Chin Khang Hoang said

        Tôi thật sự rất đồng tình với quan điểm của người viết. Gần 40 năm sau cuộc chiến, một thế hệ đã được sinh ra và trưởng thành. Hãy để lịch sử phán xét đúng sai, trên cơ sở những phán bút công tâm. Đừng nhìn cuộc chiến bằng nổi đau riêng của mình. “Bên thắng” cũng như “Bên thua” điều có nhưng nổi đau riêng không thể chia sẽ. “Nếu bạn bắn vào quá khứ bằng phát súng lục, thì tương lai sẽ nã vào bạn bằng quả đại bác”. Chin Khang

    • Lâm Vũ said

      Phản hồi của BTV với ý kiến của bác Nhật Lệ hoàn toàn “trật đường rầy”, khi viết “Nếu đã đọc (thư mời họp của Ng.Nam Ha/ Phan Kỳ Nhơn) có lẽ bác sẽ hiểu ý của tác giả hơn”. Hai cái sai cộng lại có thành cái đúng không?

      Tôi cũng khộng đồng ý hẳn với nhận định “Nói chung, bây giờ không còn là cuộc chiến Quốc-Cộng nữa, mà là cuộc chiến giữa độc tài và dân chủ”. Nói thế không sai nhưng cũng không đúng hẳn. Nói thế có phải là nếu tôi chỉ là một người dân bình thường, hàng ngày lo chạy gạo cho lũ con đói, “mất… dạy”… chẳng “ke” gì đến chuyện “dân chủ” hay gì gì thì có nghĩa tôi không chống nhà nước độc tài chuyên chế này hay sao?

      Theo tôi, “cuộc chiến” hiện nay giản dị là cuộc chiến đấu của mọi người dân Việt đòi lại quyền làm chủ cuộc sống của mình từ tay một nhà nước độc tài, tham nhũng, khủng bố và bóc lột dân đến tận xương.

      LV

Gửi phản hồi cho gocomay Hủy trả lời