BA SÀM

Cơ quan ngôn luận của THÔNG TẤN XÃ VỈA HÈ

985. BÀN THÊM VỀ TRẦN QUANG THÀNH

Posted by adminbasam trên 14/05/2012

blshe.com

BÀN THÊM VỀ TRẦN QUANG THÀNH

Tác giả:  Lý Thần Huy 

Người dịch:  Băng Tâm

05-05-2012

Trần Quang Thành bị giam lỏng tại nhà, có thể nói thị trấn Chu Tao là nơi chó ăn đá gà ăn sỏi. Nghe nói quan chức chính quyền địa phương từng bảo Trần Quang Thành rằng để vây hãm anh ta, chỉ riêng chi phí “bảo trì” đã tốn mất từ 30-60 triệu tệ, quả là điều không thể tưởng tượng nổi. Để ứng phó với một người tay không tấc sắt, thậm chí đến cả đôi mắt cũng không có như vậy mà đã phải cần như thế để làm to chuyện ư? Hạn chế tự do cá nhân của một công dân một cách vô đạo lý như thế rút cuộc là dựa trên đạo luật nào? Thực ra, Trần Quang Thành chẳng qua chỉ là bảo vệ quyền lợi, hơn nữa theo những tư liệu chúng tôi nắm được, thì anh ta đã tiến hành bảo vệ quyền lợi hoàn toàn dựa theo các pháp lệnh, Hiến pháp của nhà nước. Nhưng một khi đã bảo vệ quyền lợi thì thường là sẽ đề cập đến chuyện phải lên trên. Vả lại, Trần Quang Thành là con người có tinh thần kiên cường, có va phải tường cũng không lùi bước. Cho nên, cấp này không phải quyết được, anh ta thường sẽ tìm đến cấp cao hơn. Tìm hết cấp này đến cấp khác, thường lại phải tìm đến Bắc Kinh. Hai vụ án bảo vệ quyền lợi thành công mà chúng ta từng nói tới cũng đều phải tìm đến Bắc Kinh thì mới giải quyết được vấn đề.

Trung Quốc ngày nay không hiểu sao mà cả cấp trên lẫn cấp dưới đều chặn bạn lên trên, chặn con đường đi kiện như kiểu “vụ kiện Dương Nãi Vũ”. Tôi thực sự cảm thấy khó hiểu. Thứ nhất, rất nhiều quan chức ở bên dưới ngang ngược làm bậy, rất nhiều vấn đề không đến Bắc Kinh thì anh không được giải quyết (mấy vụ trước Trần Quang Thành chẳng phải là đến Bắc Kinh mới được giải quyết đấy thôi). Mặt khác, nhà nước lại công nhiên cho phép áp dụng bạo lực với người tới Bắc Kinh để lên trên, như một mực bắt đưa về (sự thực này không thể đếm nổi). Chính sách, chế độ bất hợp lý dẫn đến chồng chất các vấn đề ở bên dưới, mà vấn đề chồng chất thì cả cấp trên lẫn cấp dưới đều cãi vã đùn đẩy không giải quyết, bức tới bức lui như thế chẳng lẽ thực sự là muốn bức dân chúng Trung Quốc đến nước tơi tả sao?  

Vấn đề Trần Quang Thành thực ra chính là như vậy. Những vấn đề anh ta yêu cầu nếu giải quyết được thì anh nên giải quyết thật nhanh cho người ta đi. Còn không giải quyết được, hoặc giả cứ cho là các anh cảm thấy những yêu cầu của Trần Quang Thành là bất hợp lý, anh ta chẳng qua chỉ là kẻ chuyên gây rối (khả năng này cũng không phải là không có), vậy thì anh cũng có thể thông qua các kênh công khai, như báo chí truyền thông, các loại báo cáo chứng cứ mà cho người ta được biết đi. Các anh nắm nhiều báo chí, vũ khí dư luận như thế, chẳng lẽ lại còn sợ dân chúng không biết được “sự thật” sao?  Rồi thì sao, một mặt đối với Trần Quang Thành, các anh huy động công cụ pháp luật để tiến hành vây hãm, giam lỏng quả là kinh khủng, mặt khác lại tiến hành ngăn chặn thậm chí còn ẩu đả cả những phóng viên trong và ngoài nước đang định tìm hiểu Trung Quốc của sự thật, đó rốt cuộc là vì cái gì?      

Còn Trần Quang Thành vì phải sống suốt thời gian dài trong thứ vòng vây hãm gần như nghẹt thở ấy, tất nhiên sẽ dần trở nên phát điên. Bạn cứ thử nghĩ xem, nếu là bạn, là tôi mà ngày ngày bị người khác vây hãm, nhìn chằm chằm vào mình, thì bạn có chịu nổi hay không? Tất nhiên tôi tin là đối mặt với trạng thái ấy, Trần Quang Thành chắc chắn cũng sẽ khiếu nại, yêu cầu loại bỏ sự vây hãm, giam lỏng ấy đi. Nghe nói vợ Trần Quang Thành thậm chí đã từng báo tin cho Hồ Cẩm Đào, Ôn Gia Bảo, yêu cầu họ giúp giải quyết những vấn đề này. Song cả các cấp trên và các cấp dưới đều không hề có phản ứng gì. Kêu trời trời không ứng, kêu đất đất không linh; trời cao đất cách, kêu không thấu. Trong tình cảnh ấy, nếu là bạn, là tôi, sẽ làm sao đây? Chẳng lẽ lại chỉ có thể phó mặc cho trời, nhẫn nhục chịu đựng?      

Trong tình trạng bị vây hãm lâu ngày, khiếu kiện mãi cũng vô hiệu, Trần Quang Thành đã chọn con đường chạy trốn. Phó thống soái Lâm Bưu trong lúc tuyệt vọng cũng còn chọn cách chạy trốn, nữa là người dân thường bọn mình? Tất nhiên rồi, mà Trần Quang Thành lại còn là một người mù. Trước vòng vây hãm, nếu có nghĩ đến việc chạy trốn, thì ngay cả chúng ta là những người bình thường còn nguyên vẹn cả đôi mắt sáng, cũng còn gặp biết bao là khó khăn, huống chi là người mù. Song rất có thể chính vì là người mù, mà khi anh ta chạy trốn lại có được những ưu thế mà người thường không ngờ tới. Chẳng hạn, những người vây hãm anh ta tối đến sẽ cảm thấy bất tiện. Nhưng đối với người mù thì ban ngày hay ban đêm cũng chẳng khác gì nhau. Thậm chí nếu chạy trốn vào buổi tối thì lại còn dễ hơn cả người thường. Lại nghe nói cái anh họ Trần này còn có một người trợ giúp từ bên ngoài, một cô gái tên là Hà Bồi Dung. Với sự giúp đỡ của cô gái ấy, Trần Quang Thành đã chạy thoát. Song nói cho công bằng thì bất kể là muốn suy xét ra sao, từ vụ một người mù như Trần Quang Thành mà lại có thể chạy trốn được một cách dễ dàng có thể thấy, bất kể là ra sao, tôi lường là e rằng sự vây hãm Trần Quang Thành không phải quá đáng sợ như trong truyền thống, đương nhiên, cũng có khả năng vì những người canh giữ thực ra là ngu như lợn. Nói thế nào thì nói, tự do của Trần Quang Thành đã bị hạn chế, về điểm này tôi tin, e rằng chính quyền Lâm Nghi không có cách gì phủ nhận. Hôm nay lại đọc được một văn bản của Bộ ngoại giao trên mạng, nói là “Trần Quang Thành  đã là người tự do”. Tôi cảm thấy cái từ “đã” này được dùng với ý vị quá sâu xa. Bởi vì, đã, có nghĩa anh ta từng bị hạn chế tự do.      

Điều này phải chăng là nói chính quyền đã thừa nhận đã từng hạn chế sự tự do của anh ta từ trước (ít nhất thì chính quyền Lâm Nghi cũng từng có hành vi tương tự)? Nếu chỉ xét từ điểm anh hạn chế tự do của ngài họ Trần dài ngày, vậy thì sự chạy trốn của Trần Quang Thành, thậm chí là cuối cùng đã chạy vào sứ quán Mỹ, chẳng lẽ lại không có những phần có thể hiểu được?

 Hãy xem người phát ngôn của Bộ ngoại giao nói gì, công dân Trung Quốc chạy vào sứ quán Mỹ, Mỹ nên xem xét lại về việc này. Tôi làm sao nghe được cái chuyện chối tai và vô lý như thế chứ? Công dân Trung Quốc các anh chạy trốn vào sứ quán người ta mà lại bắt người ta phải xem xét lại? Sao anh không tự xem xét lại đi, xem vì sao mà bên các anh từ quan chức cao cấp tới bình dân lại cứ chạy vào sứ quán người ta? Lẽ dĩ nhiên, nghe nói anh chàng họ Trần này chạy vào sứ quán Mỹ là được sự giúp đỡ, thậm chí là khuyến khích, của sứ quán Mỹ. Thế quan chức cao cấp Vương Lập Quân chạy vào sứ quán Mỹ là được sự khuyến khích của ai? Hơn nữa, nếu như công việc của các anh đã làm được tốt, về vấn đề Trần Quang Thành chẳng phải là đã tích lũy được nhiều vấn đề rồi còn gì, hoặc giả anh mà cứ giải quyết, tiêu hóa kịp thời tất cả những vấn đề đó đi, thì Trần Quang Thành có thực là không muốn sống một cuộc sống tốt đẹp mà lại cứ muốn liều mạng với bao hiểm nguy để chạy vào sứ quán Mỹ không? Sao tôi không nhìn thấy có một người Mỹ nào chạy vào sứ quán của ta cả?

 Cuối cùng, hai câu tôi muốn nói thêm là, chạy vào sứ quán nước ngoài thực ra chưa hẳn đã là tội lỗi đáng ghê tởm gì. Khi Đảng ta khởi nghiệp, cũng từng có những người làm chuyện như vậy. Chẳng hạn, khi Lý Đại Chiêu trốn tránh sự truy bắt của Trương Tác Lâm thuở ấy đã từng chạy vào Nga, hoặc nói là vào sứ quán của Nga. Thực ra, nghe nói phần lớn các nước trên thế giới cũng có quy định cho phép người nước ngoài vào sứ quán nước mình để tị nạn. Cho nên đâu có cần phải chửi Trần Quang Thành một cách đầy ác độc, những nào là Hán gian phản bội, có những người thậm chí còn bảo cần phải lấy đá đập cho chết Trần Quang Thành đi. Tốt nhất vẫn là phòng họa được từ trong trứng nước, khi có vấn đề, mâu thuẫn cần kịp thời giải quyết. Chớ có chăm chăm quở trách Trần Quang Thành, mà cần hơn là nên xem xem là ai, là cái gì đã bức Trần Quang Thành phải chạy vào sứ quán Mỹ. Những vấn đề này liệu có thể giải quyết được ngay từ khi khởi đầu không? Nếu cứ giữ cái lối nghĩ như hiện giờ mà không thay đổi, không xem xem vì sao mà Trần Quang Thành lại phải chạy vào sứ quán Mỹ, chỉ cứ  chụp cái mũ kẻ gây rối, thậm chí là Hán gian, lên Trần Quang Thành, đổ vấy hết trách nhiệm cho Trần Quang Thành, thì chỉ sợ rồi sẽ còn nhiều hơn những Trần Quang Thành, thậm chí cả Dương Quế, nữa xuất hiện.   

 

Tác giả:  Lý Thần Huy 

(Mời tham khảo thêm bài CÓ THỂ CHÚNG TA ĐÃ NGỘ NHẬN TRONG VẤN ĐỀ NAM HẢI của tác giả này)

Nguồn: blshe.com

Bản tiếng Việt © Ba Sàm 2012

5 bình luận to “985. BÀN THÊM VỀ TRẦN QUANG THÀNH”

  1. Hải said

    Trong lịch sử nhân loại có 3 loại chiến tranh mà con ngưới chết nhiều nhất theo thứ tự là chiến tranh giành vật chất mà các thời đế quốc cổ xưa đến thực dân trong thế kỷ 20, họ gây chiến tranh để đi chiếm đất đai làm thuộc đia, nguồn tài nguyên các nước nghèo để chiếm đoạt. Kế đến là chiến tranh tôn giáo trong lịch sự từng xảy ra các cuộc thánh chiến khốc liệt như Thập tự Chinh, chiến tranh các nước Hồi Giáo vẫn còn kéo dài mãi đến bây giờ . Cuối cùng là chiến tranh ý thức hệ trong đó có chủ nghĩa phân biệt chủng tộc trong thời Đức Quốc Xã đã tàn sát người Do Thái nhưng mức độ tàn sát kinh khủng nhất là từ khi xuất hiện một Chủ nghĩa mới lạ được sinh ra tại Châu Âu cuối thế kỷ 19 và kéo dài đến nay đã gây ra hàng trăm triệu người (trên nữa tỉ người) đã bị chết trong các nước mà Chủ Nghĩa Cộng Sản thống trị (thành công hay không thành công) từ Đông sang Tây như Nga Sô thời Lê Nin qua đến Stalin, Mao Trạch Đông của Trung Quốc , Campuchia thời Polpot, Cộng Sản Lào, CuBa thời Phidelcastro và Việt Nam thời Việt Minh nắm chính quyền và bắt đầu có cuộc cải cách ruộng đất ở Miền Bắc và cải tạo công thương nghiệp ở Miền Nam sau 1975 đã biết bao nhiêu sinh linh vô tội chết oan ức với sự hà khắc đó, chết chóc vẫn còn tiếp diễn gieo rắc cho người dân Việt …
    Điều ngạc nhiên là CN Cộng Sản nằm trên nước nào là chúng lấy sinh mạng dân tộc của chính nước đó làm thí nghiệm những giáo điều hoang tưởng, hoc thuyết không bao giờ có. Họ tự cho có những quyền mà đáng lý ra những điều đó người dân tư nhiên phải có, Họ tập trung những gì trong xã hội thành chung và độc quyền ban phát trở lại cho từng người dân (ví dụ như quyền sở hữu toàn dân về ruộng đất, tài sản…)
    Chúng độc tài kinh khủng hơn cả thời quân chủ (vua chúa ) và những nước có những nhà độc tài cá nhân (Sadam Hussen, Gradafy…) Vô hình chung người dân trong các nước cộng sản bị mất tất cả quyền tự do và quyền sống trong xã hội, người dân trở thành công cụ cho xã hội, là những người làm thuê cho đám tập thể cầm quyền chung chung. Nước Nga từ khi cáo chung CNCS nhưng dư âm của nó đến mãi bây giờ cũng chưa dứt hẳn, người dân nhiều khi vẫn bị ru ngủ và nhiều thế lực chính trị vẫn tìm mọi cách quay lại chế độ cộng sản như xưa. Việt Nam chúng ta hy vọng sẽ thoát khỏi bóng tối nếu người dân được ý thức cao hơn và đánh giá lai quyền căn bản sống của chính mình

  2. Nôbita said

    Sao ĐCS nào cũng giống nhau đến thế? À mà chúng cùng cha mà! Cha Âu mà đẻ ra con Á thì đúng là con hoang.

  3. hàng said

    Mọi sản phẩm của Tầu đều khó ngửi, nhưng có câu này được: “Sao tôi không nhìn thấy có một người Mỹ nào chạy vào sứ quán của ta cả?” (Ta là Tầu và áp dụng cho cả VN nữa)

  4. Đại_úy said

    Ngày trước Phó chủ tịch (Lâm bưu) , ngày nay Giám đốc công-an ( Vl Quân) rồi Luật sư khiếm thị (Tq Thành) đều phải chạy trốn trước các ‘đồng chí’ để tìm đến ‘những điều tử tế’ tránh những ‘điều xấu xa’… Thật là những chuyện không lạ và chỉ có thể có ở những định danh như : Tquốc , Bắc TT, Việt nam , Cam-bốt (polpot) , Đức quốc xã …

Bình luận về bài viết này